Quân Khương Lâm nhìn về phía xa một lúc lâu mới nói "Yên tâm, hắn khẳng định không chết được, nàng không thấy hắn lao đi nhanh như vậy sao... Người có thể làm được sát thủ Chí Tôn thì sao mà lại chết dễ dàng như vậy? Hơn nữa phỏng chừng kẻ này cũng không tính là người tốt..."
"Nàng cũng đừng vì hắn mà lo lắng, trước cứ rời khỏi nơi này. Thương thế của nàng chỉ là tạm thời bị ta áp chế, để tìm chỗ nào yên tĩnh rồi ta giúp nàng hoàn toàn trị liệu. Lần sau ngàn vạn lần cẩn thận, Chí Tôn tự bạo thực sự cũng không phải bình thường đâu!"
Hai người nhẹ nhàng thong thả tiếp tục lên đường đi, mấy ngày kế tiếp thật đúng là dễ dàng như ý, không hề gặp phải đám nào chặn giết.
Tam Đại Thánh Địa lần này phái ra đội hình chặn giết có thể nói thực lực mạnh mẽ, thanh thế to lớn; tổng cộng có chín mươi vị hiện đạt đến cường giả tuyệt đỉnh! Lực lượng kinh khủng như vậy có thể nói là ở thế gian này đủ để làm chấn động thiên hạ! Nhưng kết quả là liên tục hao binh tổn tướng!
Mộng Huyễn Huyết Hải người chết ít nhất, nhưng cũng trước sau hao tổn sáu người; bên Chí Tôn Kim Thành đã chết mười bảy người; còn Độn Thế Tiên Cung thì ba mươi người toàn bộ bị diệt, ngay cả sợi tóc cũng không còn.
Chín mươi người cuối cùng chỉ còn lại có ba mươi bảy người! Hơn nữa trong những người này, còn có ba bốn người lúc ở Quân gia đã coi như tàn phế, lại còn có bảy tám người khác trong trận chiến đấu này bị thương, thương thế có nặng có nhẹ, thậm chí ngay cả trên người Tiếu Vị Thành cũng ngổn ngang mấy vết thương...
Với lực lượng bây giờ của bọn họ nếu vẫn còn nghĩ đến tiếp tục chặn giết Tuyết Yên thì chẳng khác nào là tìm cái chết! Cho nên, Tử Kinh Hồng và Tiếu Vịu Thành không hẹn mà cùng từ bỏ lần hành động này. Chuyển hướng sang một mục tiêu khác: sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn!
Chí Tôn Kim Thành truyền ra lệnh Kim Thành truy sát: giết chết Sở Khấp Hồn! Mộng Huyễn Huyết Hải cũng không cam chịu lạc hậu mà thể hiện đại sát khí: Huyết Hải truy sát lệnh! Không giết Sở Khấp Hồn, thề không bỏ qua!
Bên phe Độn Thế Tiên Cung nghe nói toàn bộ người mình cử đi bị diệt, lại nghe nói Sở Khấp Hồn ở trong đó có ảnh hưởng quan trọng thì cũng nổi trận lôi đình, không cần phải nghĩ ngợi liền phát đi Tiên Cung truy sát lệnh! Tam Đại Thánh Địa cùng chung địch thủ, cộng đồng mục tiêu: Sở Khấp Hồn!
Trong lúc nhất thời, thanh danh sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn có thể nói danh chấn Huyền Huyền Đại Lục, nhất thời uy danh hiển hách có một không hai, oai chấn đất trời! Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, tên tuổi sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn đã truyền khắp cả đại lục!
Tất cả mọi người đều thán phục: sát thủ Chí Tôn này quả là rất ngạo mạn! Rất điên cuồng! Lấy sức một người để một mình đấu Tam Đại Thánh Địa! Hơn nữa, cao thủ Chí Tôn, cường giả Chí Tôn Thượng hạng còn chết trong tay hắn, đây chính là chuyện chưa bao giờ xuất hiện suốt cả vạn năm! Thật sự là người mạnh mẽ quá, con mẹ nó chứ cũng quá dũng mãnh......
Vì vậy, danh tiếng Sở Khấp Hồn liên tục lên như diều gặp gió đến vạn dặm, đạt tới độ cao kinh người trước nay chưa có! Tất cả sát thủ thích khách từ trước tới nay, cho dù là từng có được chiến tích huy hoàng như thế nào thì trước mặt Sở Khấp Hồn đều là thất sắc ảm đạm!
Danh tiếng Sở Khấp Hồn vượt xa liệt tổ liệt tông của giới sát thủ. Bắt đầu từ đó Sở Khấp Hồn trực tiếp một bước lên trời thực hiện nguyện vọng lớn nhất của hắn: trở thành đệ nhất sát thủ từ cổ chí kim! Lẫy lừng xưa nay!
Trải suốt gần vạn năm, ai dám đối diện như thế khiêu chiến Tam Đại Thánh Địa? Không cần phải nói đến tất cả ba phe, coi như là đắc tội một cái thôi thì cũng là hiếm có! Mà hiện tại, đồng môn vĩ đại Sở Uông Hồn của chúng ta dám một gậy đồng thời xiên luôn cả ba cái tổ ong vò vẽ kinh khủng nhất!
Không nói chiến tích trước kia của hắn. Chỉ riêng phần can đảm, phần khí phách này tuyệt đối là từ cổ chí kim chưa từng có người đạt tới! Kết quả chính là Sở Khấp Hồn oai chấn thiên hạ vô song! Thách thức cổ kim ai người sánh vai? Một sát thử chí tôn siêu phàm!
Trong lúc nhất thời, người đời truyền lưu ra tin tức như vậy, tranh nhau truyền tụng sự nghiệp vĩ đại của Sở đại Chí Tôn. Vì thế cho nên trên giang hồ đám Huyền giả chỉ cần gặp nhau liền sẽ thảo luận: "Ai, ngươi hôm nay có tin tức mới không? Về sát thủ Chí Tôn?"
"Không có, nhưng kẻ này quả là mạnh mẽ thực... Có thể đồng thời đánh lui Tam Đại Thánh Địa! Quả là can đảm"
"Không có tin tức gì cả, nhưng còn chưa chết... Dĩ nhiên Tam Đại Thánh Địa cũng chưa bắt được hắn"
"Ngươi thì biết cái gì? Sở đại Chí Tôn chính là đệ nhất sát thủ từ cổ chí kim. Tam Đại Thánh Địa đương nhiên rất kiêu ngạo, nhưng bọn họ có thể hơn được tiền bối mình sao? Phải biết rằng Sở Khấp Hồn là hậu sinh khả úy, dù nói gì thì Sở đại sát thủ....."
"Thật là đến trình độ như Sở Khấp Hồn thì xác thật cũng là không còn phải sợ hãi gì"
"Thực điên cuồng... anh đã bao giờ từng nghe nói đến trên đời này lại còn có người mạnh mẽ đến thế..."
" Mịa nó chứ, thực đã nghiền... Một mình đấu Tam Đại Thánh Địa đó, cứ nghĩ tới là anh đây liền thấy kích động run người..."
"Ai nói không phải nào? Sở Khấp Hồn xác thật có gan, thật sự là rất có khí phách, rất nam nhân!"
"Đúng vậy, các ngươi có biết, Sở Khấp Hồn tại sao muốn giết người của Tam Đại Thánh Địa không?" Người thần bí mở lời.
"Tại sao? Nói mau nói mau..." Mọi người vội vàng lên tiếng.
"Các ngươi a, thật sự là kiến thức nông cạn... Bí mật này, có thể chỉ một mình ta biết... Ai, chạy đường xa như vậy, khát nước, đói bụng đến chết mất... Thật sự là mệt mỏi rồi..." Sau đó là thở dài thở ngắn làm bộ làm tịch
"Tiểu nhị! Rượu ngon thức ăn ngon mau mau bưng lên, trễ một khắc Lão Tử liền vặn gảy cổ ngươi! Lấy thứ tốt nhất, đắt tiền nhất nha!" Oanh một tiếng, vài người đồng thời hô to mời khách.
"Nhìn các ngươi có thành ý như vậy... Ta liền nói cho các ngươi biết" Vị thần bí này híp mắt giơ lên hai đầu ngón tay
"Kỳ thật chuyện này là có hai nguyên nhân... Nguyên nhân thứ nhất là Sở Khấp Hồn có một người bạn thân thiết thanh mai trúc mã. Lớn lên thật đẹp... Nhưng không biết như thế nào lại bị người của Mộng Huyễn Huyết Hải trong Tam Đại Thánh Địa biết, vì vậy vừa đến xem, nhìn thấy liền dắm đuối..."
"Thì ra là thế... Nguyên lai là tranh cãi vì phấn son ư..." Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
"... Vì vậy liền cướp về... Nhưng sau khi cướp về, người chỉ có một biết chia thế nào? Cho nên đánh nhau... Không đánh không được cho đến khi Thánh Chủ đến quát bảo ngưng tay, nhưng lại tình cờ thấy được nàng.... Không thể không nói, thật sự là thật đẹp, kinh động lòng người... Không thể không nói, hồng nhan thật sự là họa thủy chứ..." Người thần bí rung đùi đắc ý dường như mê mẩn.
"Sau đó làm sao?" Chúng nhân nóng lòng vò đầu bứt tai.
"Sau đó liền thu làm của riêng... Hàng đêm kèn trống..." Kèm thêm nụ cười tục tĩu, âm thanh cực thấp khiến mọi người tụ hết đến bên bàn, hết sức chăm chú nghiêng tai lắng nghe. Đầu người đen tuyền chen chúc xúm lại một chỗ hệt như mâm cỗ bâu đầy ruồi... Trong lòng mỗi người đều phỏng đoán, trong mắt ai nấy đều là hiếu kỳ...
"Nhưng... Không biết như thế nào, chuyện này bị hai đại thánh địa khác biết... Vì vậy Thánh chủ hai đại thánh địa khác liền tò mò hiếu kì dắt tay nhau tới chơi... Không thể không nói.... nàng kia thật sự là thật đẹp... Không thể không nói... Hồng nhan họa thủy a. Sau đó... Hắc hắc hắc... Các ngươi đoán sao?" Kèm theo là nụ cười với nháy mắt ra hiệu
"Đánh nhau?"
"Không, không có đánh nhau, nhưng cụ thể ta cũng không biết trả lời thế nào... Dù sao Thánh chủ Tam Đại Thánh Địa đều thật cao hứng, đều rất thích... Chuyện rồi sóng yên biển lặng..."
"A..." Sau một hồisuy tư sâu xa thì âm thanh bừng tỉnh đại ngộ rộ lên...
"Sau đó Sở Khấp Hồn biết chuyện này... Các vị, giả sử chuyện này là rơi vào chính mình đi? Các ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Liệu còn phải nói? Rút đao một mất một còn thôi! *** hắn, nam nhân cái gì cũng có thể làm, chỉ có rùa đen thì không thể làm! Thân là nam nhân thì phải làm!"
Vỗ tay một cái hưng phấn nói "Quả là không thể đừng... Kết quả là... thành ra tình trạng bực này hôm nay... Sở Khấp Hồn kỳ thật cũng là bị ép mà bất đắc dĩ thôi. Nhưng Sở đại Chí Tôn là người chân chính, là nam nhân tốt không phải nghi ngờ gì nữa..."
"Đúng đúng, thật sự nam nhân!"
"Được, còn một nguyên nhân khác nữa đâu?"
"Một nguyên nhân khác... hẳn đã rõ ràng, cỡ cảnh giới cao thâm dường đó như Sở Khấp Hồn đã là xưa nay chưa từng có vạy còn gì mà phải sợ... Với các ngươi nói sâu như vậy mà các ngươi cũng nghe không rõ... Uống rượu uống rượu..."
Mọi người chóp chép miệng vẻ mặt thỏa mãn, nguyên lai chuyện bên trong là vì tương tư...
Có người đưa ra nghi vấn "Thanh mai trúc mã của Sở Khấp Hồn... dù như thế nào cũng phải có hơn một trăm tuổi đi? Lão bà bà tóc bạc da mồi... Còn có thể mê người như vậy sao?"
"Biến, ngươi thật sự là cực kì hiếm thấy, kiến thức nông cạn..." Người thần bí khinh thường
"Có biết cái gì gọi là Từ nương bán lão, thuỳ mị vưu tồn* mới làm động lòng người nhất không? Hiểu được sao? Cái gì gọi là thuật trụ nhan? Hiểu chứ? Cái gì gọi là trường sanh bất lão? Biết? Cái gì gọi là thải dương bổ âm? Rõ ràng? Cái gì gọi là... Chà? Hiểu chứ?"
Cộc cộc, gật đầu như gà mổ thóc "Đa tạ đã chỉ giáo... Vấn quân nhất tịch thoại, thắng thập niên thư oa ( hầu chuyện vua một buổi, hơn mười năm đèn sách)... Hôm nay mới được mở rộng tầm mắt... phiền muộn trong lòng chớp mắt bay biến..."
Đây mới chỉ là một phiên bản, nhưng phiên bản cũng lại không phải chỉ có nhõn một cái này. Trên đại lục, tối thiểu truyền lưu đi mấy trăm phiên bản không giống nhau, mỗi một cái đều cũng có căn có cơ, có lý có lẽ, có mũi có mắt rất sống động...
Sở Khấp Hồn chân chính trở thành đệ nhất danh nhân từ cổ chí kim! Khắp cả thiên hạ, chẳng có ai không hay, không người nào không biết...
Chuyện kể về hắn càng là trở thành ngàn đời có một không hai...
Đương nhiên, những tin đồn này thì Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia tạm thời không biết đến. Chính vị là nguồn gốc của tất cả chuyện này, người tạo ra tất cả nỗi oan cho Sở Khấp Hồn đang mải dắt mỹ nhân thảnh thơi thơi thảnh lướt đi trên cánh đồng tuyết, trong những cánh rừng bao la ngút ngàn hiếm có dấu chân người.
Hắn hoàn toàn không biết là ở bên ngoài thì uy danh của Sở đại Chí Tôn đã đạt đến tình trạng phóng đại ra làm sao...
Mà nếu có biết, tin tưởng Quân đại thiếu gia tất nhiên sẽ có cảm giác... Trẫm thật yên lòng!
Nhưng, hoặc là nói không chừng hắn cũng bị ăn dấm chua, danh tiếng của sát thủ đệ nhất thiên hạ như thế nào mình lại không có? Dù sao lối suy nghĩ như vậy cũng không thể loại bỏ theo lẽ thường...
Còn cáchy Đông Phương thế gia có hai trăm dặm! Nơi này, có thể nói đã là địa bàn của Đông Phương thế gia.
Ra khỏi một mảnh rừng rậm, Quân Khương Lâm đứng ở trên đỉnh núi, mắt nhìn những dải núi cao chập trùng phía trước mà không khỏi thở phào một hơi
"Ông nội của mình năm đó có thể tìm được con dâu từ một nơi hẻo lánh như vậy, thật sự là rất không dễ dàng... Ông mày đây đi một lèo đến mấy ngày, ngoại trừ thấy được đám chim trời thú rừng vèo vèo tán loạn, thì ngay cả một dấu chân người cũng chưa từng thấy..."
"Chàng nói lời này là có ý tứ gì?" Mai Tuyết Yên vốn đang tươi cười rạng rỡ đi theo hắn lập tức dừng bước, sa sầm mặt, ánh mắt rất là bất thiện nhìn hắn.
"A? Chết rồi!" Quân Khương Lâm lúc này mới nhớ ra vô hình trung mình lại đắc tội mỹ nhân... Đây chính là một vị... chết tiệt chứ... Huyền Thú nha, anh đây ngoài miệng thế nào cũng phải làm bộ giữ gìn chứ... "
"Không... Ta kỳ thật là nói, ngoại trừ hai người chúng ta ra thì những người khác một mống cũng không có..." Quân Khương Lâm vuốt mồ hôi vội vàng chuyển gấp đề tài đi
"Tuyết Yên, ta thật sự là rất quý nàng, cho nên mấy ngày nay không ngủ vì phải viết một bài thơ ( MS: trình còi dữ vậy?)... Nàng có muốn... nghe qua hay không? Đây chính là biểu lộ chân tình của ta đó"
"Vậy chảng cho nghe một chút" Mai Tuyết Yên lập tức thấy hứng thú, nàng cũng biết người nầy mặc dù danh tiếng là vô học nhưng lại thường xuyên có thể làm ra vài câu câu thơ tuyệt mĩ đủ để truyền lưu thiên cổ... Giờ phút này thấy hắn đặc biệt vì mình làm thơ thì đương nhiên lòng hiếu kỳ nổi lên.
"Bài thơ này có tên gọi là 'Nếu như'..." Quân Khương Lâm nói đơn thuần, đôi môi thoáng qua một nụ cười thần bí xấu xa.
* Từ nương bán lão, thuỳ mị vưu tồn: dịch ý tạm gọi là "nàng Từ dẫu sắp già, quyến rũ vẫn còn mãi". Còn tích truyện thì ngộ ko bít, lão nào rành thì bổ sung nha