Đột nhiên lúc này bên ngoài vang lên một tiếng pháo rầm rầm đinh tai nhức óc, tiếp đó thanh âm khai đạo của đám quan viên vang lên, rồi tiếng bước chân chỉnh tề của đại đội nhân mã xoạt xoạt tiếp nối.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hai người đồng thời giật mình. Không tự chủ được ngừng lại, rồi chạy ra ngoài. Quân Khương Lâm xoa xoa mồ hôi trên mặt, trong lòng khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ kì quái, mình suýt chút nữa duy trì không nổi, vậy mà cô nàng này ngược lại như thế nào có thể kiên trì được a? Chẳng lẽ tiểu nha đầu này cũng thâm tàng bất lộ, thế nhưng trông thế nào cũng không giống mà!
Hắn nào biết với tư chất thông minh của Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ cần lần thứ hai đã nhớ kĩ toàn bộ loan đao bộ pháp, về sau chỉ là cố ý phạm sai lầm mà thôi, cho nên trong suốt cả quá trình Độc Cô đại tiểu thư không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại lòng tràn đầy tràn đầy hạnh phúc giống như đang ở bên cạnh tình lang vậy, nàng đã sớm đem chuyện chỉ dạy đao pháp biến thành một loại nếm trải hạnh phúc, nếu như đã được nếm mùi hạnh phúc vậy sao có thể mệt mỏi đây... Xem ra tâm tình bất đồng xác thực là sẽ ảnh hưởng đến thể lực nha.
"Quốc sư Phí Mộng Thần của Vũ Đường quốc hôm nay tới tìm hiểu Thiên Hương quốc, đại đội nhân mã trước mắt đã đến ngoại thành Thiên Hương rồi." Quân Vô Ý ngồi trên xe lăn được Độc Cô Anh đẩy ra, Quân Vô Ý nói: "Cùng đi còn có Vũ Đường đệ nhất danh Triệu Kiếm Hồn; bệ hạ đã phái Đại hoàng tử tới đón hắn vào thành rồi."
Nói đến "Triệu Kiếm Hồn" Ba chữ này, trong mắt của Quân Vô Ý bắn ra tinh quang, ngữ khí có vẻ cổ quái.
"Ngoài ra còn có Huyền khí đệ nhất tông sư Thạch Trường Tiếu của tứ đế quốc cũng đem người tới tìm hiểu Thiên Hương, thật trùng hợp là ngày hôm nay đều tới, bệ hạ cũng phái nhị hoàng tử tiến đến nghênh đón. Về phần Tam hoàng tử sẽ ở trong thành chuẩn bị việc tiếp đón." Quân Vô Ý thản nhiên nói.
"Bệ hạ an bài cũng thật khéo a." Quân Khương Lâm khen ngợi một câu. Hắn biết rõ bụng dạ của hai đoàn sứ giả này rất khó lường, cho nên Hoàng Đế mới phái ba vị hoàng tử long trọng tới tiếp đãi. Tâm tư của Hoàng Đế quả thực là thâm sâu khó lường.
"Cũng không ngoài việc bệ hạ muốn lần đầu thử đao đây mà." Quân Vô Ý mỉm cười nói tiếp: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi sự kiện này chấm dứt, người thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất định sẽ được hé lộ."
Quân Khương Lâm có phần khó hiểu hỏi: "Vì sao thúc lại nói vậy?"
"Thật ra cái loại ngoại giao có điểm vi diệu này, vô luận là suy nghĩ thấu đáo từng li từng tí một cũng không thoát khỏi hai chữ "quyền lực", mỗi người đều áp dụng một thủ đoạn riêng của bản thân để đạt được mục đích, giống như thái độ của ba vị hoàng tử sau này làm sao đối xử với các nước láng giềng vậy, loại thái độ này đều sẽ ảnh hưởng tới tương lai của Thiên Hương đế quốc, ý nghĩa rất sâu xa, cho nên mới nói chuyện này chính là một loại khảo thí đầu tiên đối với ba vị hoàng tử.
Mi mắt Quân Vô Ý khép hờ, thản nhiên nói, thế nhưng trong đáy lòng lại rất thích được giải thích cho đứa cháu trai này nghe, dù sao Quân đại thiếu gia bây giờ bỗng trở nên quá mạnh mẽ, bản thân hắn là một vị thúc thúc cũng khó giải thích được chuyện này! "Chúng ta đi xem náo nhiệt thôi." Ánh mắt Quân Khương Lâm xoay động, thầm nghĩ, ba vị hoàng tử cũng không tính là thứ tốt lành gì, vô luận ai lên làm Hoàng Đế đều không phải chuyện tốt, tối thiểu đối với Quân gia khẳng định không phải chuyện tốt, còn không bằng dùng một đao chém chết cả ba mới là thống khoái nhất.
Độc Cô gia thất huynh đệ đều là mấy tên gia hỏa lo thiên hạ không loạn, nghe vậy đồng thời trầm trồ khen ngợi.
Độc Cô Tiểu Nghệ cười nhẹ cũng gật đầu, nàng ôm Tiểu Bạch Bạch đột nhiên ghé sát lên tai Quân Khương Lâm nói khẽ: "Vừa rồi chúng ta té xỉu, đó là bí mật của ngươi à? Ta sẽ không nói ra đâu, cũng sẽ không hỏi ngươi, chuyện này ta hiểu mà."
Nàng dừng lại một chút sau đó tiếp tục lên tiếng: "Nhưng, nếu ngươi cảm thấy có thể nói, vậy nói cho ta biết được không?"
Quân Khương Lâm kinh ngạc quay đầu lại nhìn ánh mắt tiểu cô nương Độc Cô Tiểu Nghệ tràn đầy xấu hổ, vui mừng cùng thâm tình, trong mắt nàng lại hiện lên vẻ kiên định như muốn nói: ta quyết định sẽ không hại ngươi đâu, cũng tuyệt sẽ không khiến ngươi khó xử. Những lời này cơ hồ có thể thấy rõ trong ánh mắt nàng.
Trong nháy mắt này, Quân Khương Lâm cảm thấy nội tâm mình nhũn ra, sóng mắt cũng lưu chuyển, vỗ nhẹ nhẹ lên mái tóc Độc Cô Tiểu Nghệ, thế nhưng không có lên tiếng. Lúc này không cần dùng lời để biểu đạt nữa!
Bộp! Đại thủ của Quân Khương Lâm bị một tát làm cho tê dại, Độc Cô Xung ở một bên trừng mắt ngưu nhìn hắn, lớn tiếng nói: "Tiểu tử, không nên chiếm tiện nghi của muội muội ta, tiện nghi của muội muội ta có thể đơn giản như vậy để ngươi chiếm sao? Nếu có lần sau. Lão Tử không nói hai lời, trực tiếp chặt cái tay thối của tiểu tử ngươi đó!"
Quân Khương Lâm thật vất vả mới làm ra được một động tác ôn nhu như vậy liền bị hắn phũ phàng chém tan thành mây khói.
Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn vẻ mặt của hắn cổ quái như vậy, không khỏi khúc khích bật cười áy náy liếc mắt với hắn.
Đám người len lỏi trong làn sóng người đi tới đường cái, Độc Cô Anh huynh đệ bảy người cố ý không cho Quân Khương Lâm tiếp xúc cùng muội muội mình, cho nên chạy đông chen tây xen vào giữa hai người. Quân Khương Lâm lại giống như được gãi đúng chỗ ngứa, hắn liền lùi lại phía sau, chỉ một cái xoay người đã biến mất vô tung vô ảnh.
Tiểu nha đầu tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Quân Khương Lâm, nàng liền xoay người hướng tới bảy ca ca của mình phát giận.