Tay của nàng nắm lấy mặt lưỡi cưa của thanh thần đao thần lợi hại như vậy thế nhưng lại không hề bị ảnh hưởng!
Lúc này, Lệ Tuyệt Thiên cùng Ưng Bác Không một trên, một sau điên cuồng đánh tới. Tay trái của Mai tôn giả nắm lấy đao phong, thừa dịp Lệ Vô Bi đang cố gắng chống lại lực đẩy của mình, nàng cong ngón tay trỏ lại, sau đó bắn lên thân đao ba cái.
Sau đó Mai tôn giả một mực lơ lửng giữa không trung, hắc bào phần phật, sừng sững giống như một khối thiết bản, không để ý tới Lệ Tuyệt Thiên đang đánh úp sau lưng, hai cánh tay trong nháy mắt biến ảo thành chưởng ảnh thiên biến vạn hóa, mang theo bão táp gào thét, một trăm chưởng rót thành một cái hình tam giác trắng tinh, thanh thế mênh mông cuồn cuộn. Lại lần nữa đánh bay Ưng Bác Không lên không trung.
Thân thần đao của Lệ Vô Bi bị ngón tay Mai tôn giả bắn ba cái, cảm giác như trong ngực hắn phát ra tiếng nổ rầm rầm.
Giống như là có người dùng một cái cự trùy thật to hung hăng đập ba cái trên lồng ngực mình, hai mắt nhất thời mờ đi, một thoáng hoảng hốt hình ảnh méo mó, nhưng lại là không thể khống chế bị kình phong của Mai tôn giả đánh bật sang một bên, vừa vặn bay về phía Thạch Trường Tiếu.
Loảng xoảng, leng keng, vài tiếng vang lên, bảo đao trong tay Lệ Vô Bi đã biến thành nhiều mảnh sắt vụn, leng keng rơi trên mặt đất. Trong tay Lệ Vô Bi chỉ còn lại có một cái chuôi đao ngắn ngủn!
Chuôi đao này chính là một món thần binh lợi khí hiếm có trên đời, không ngờ chỉ thoáng cái đã biến thành sắt vụn, trong lòng Lệ Vô Bi vô cùng tiếc nuối, cơ hồ ngây dại đứng đó.
Thanh đao này lúc đấu cùng Xà Vương, cũng đã xuất hiện một ít vết nứt nhỏ, Lệ Vô Bi mặc dù biết thế nhưng cũng không quá để ý, cảm thấy với huyền công của mình, cùng bốn người vây công, chỉ cần sống qua trận chiến này là có thể sửa chữa được thanh đao.
Nghĩ như vậy, thế nhưng lúc này khi Mai tôn giả bắn ra ba chỉ, không ngờ lại khiến thanh đao vỡ vụn...
Nói đến chuôi đao này cũng hoàn toàn không phải hỏng do tay Mai tôn giả, Mai tôn giả thật sự là là kết hợp với huyền công của Lệ Vô Bi cho nên mới có thể tạo ra hiệu quả như vậy!
Bởi vì khi Mai tôn giả búng ra ba chỉ, tay trái của nàng cũng lập tức động, mà Lệ Vô Bi lại đối ngược với lực lượng của nàng, mà lúc lực lượng của song phương tập trung lớn nhất, thân đao lại nghiêng sang trái, trong nháy mắt, Mai tôn giả tụ huyền công vô thượng trên đầu ngón tay, lại vừa đúng lúc, cũng lại là liên hoàn tam chỉ!
Lực lượng của một vị tôn giả, lực lượng của một vị chí tôn đồng thời tác dụng lên thân một chuôi đao, là dạng thần binh gì có thể chịu được lực lượng cực đại đồng thời chồng lên nhau?
Đáp án là, cơ bản không hề có, ít nhất là cây bảo đao của Lệ Vô Bi cũng không thể nào chịu được ba cỗ lực lượng đồng thời đánh lên một điểm, cho nên bảo đao lập tức biến thành sắt vụn.
Cho nên chính xác mà nói, cây bảo đao của lãnh huyết chí tôn một nửa là bị hủy bởi tay hắn. Một quyền đầu của Mai tôn giả cũng chảy xuống một ít tơ máu.
Tay của nàng chính là thân thể huyền thú, dị thường cứng cỏi, thế nhưng cuối cùng cũng vẫn là huyết nhục chi thân, tại quá trình đối chọi với bảo đao, thủy chung vẫn nắm chặt dao phong, cuối cùng vẫn bị thụ thương. Thế nhưng điểm tổn thương này so với sự trả giá của Thạch Trường Tiếu cùng Lệ Vô Bi mà nói, thật sự là không đáng nói đến...Thật sự quá mức không có ý nghĩa.
Bởi vì này một kích này, đã báo trước kết quả của trận đấu thứ ba.
Bởi vì khi Lệ Vô Bi đứng ngẩn người ra, chỉ là trong nháy mắt, thế nhưng thân hình của Mai tôn giả đã cấp tốc nằm thẳng ra, ngả ra trên mặt đất, vừa mới đấu xong một kích, thân thể đang phi tốc trượt đi hướng tới Lệ Vô Bi, hai chân hung hăng đá tới xương ống chân của hắn.
Một cước này nếu như đạp trúng, Lệ Vô Bi vị lãnh huyết chí tôn này chỉ sợ sẽ phải đổi tên thành "Tàn phế chí tôn."
Tuyệt đối có thể đá nát hai đùi hắn.
Lệ Vô Bi cực kỳ khiếp sợ, chân phải vừa nhấc, thân thể trong nháy mắt xoay tròn hai vòng, bắn ra xa ba thước. Thế nhưng tiếp đó hắn phải hối hận vì hành động này. Bởi vì tại phía sau hắn chính là tên Thạch Trường Tiếu vừa mới rồi ngăn đòn giúp bản thân.
Hai cước này của Mai tôn giả bám lấy Lệ Vô Bi rồi lại công tới Thạch Trường Tiếu, một động tác muốn đánh tới hai mục tiêu. Cước pháp như mưa bao phủ lấy Thạch Trường Tiếu.
Thạch Trường Tiếu bị đòn tấn công này làm cho nhảy dựng lên, vừa rồi hắn bị Lệ Vô Bi che mất tầm mắt, tuy cũng biết tình hình khẩn cấp, thế nhưng không biết Mai tôn giả đã tiến tới gần trong gang tấc như vậy. Lệ Vô Bi lúc này lóe lên khiến hắn triệt để bại lộ tại đòn công kích của Mai tôn giả.
Một hồi luống cuống tay chân chống đỡ, đang muốn liều mình, đang lúc hắn chuẩn bị hành động, lại thấy Mai tôn giả chẳng biết lúc nào đã đứng lên, một luồng chưởng lực như Thái Sơn áp đỉnh rơi xuống. Không kịp đề khởi công lực, hơn nữa lại không thể lùi. Thạch Trường Tiếu cắn răng, nhắm mắt lại.
Một trận thanh âm bạo phát vang lên, sau khi hai tiếng bang bang vang lên, hai bên bả vai của Thạch Trường Tiếu đều bị trúng một chưởng, thân thể giống như tú cầu lăn ra ngoài.
Mai tôn giả lúc này mới nhanh như chớp lùi lại phía sau, trọn vẹn rời xa cách đó tám trượng, khiến cho Ưng Bác Không từ trên không trung rơi xuống, lúc này lại trúng một đòn bay lên, mà bản thân nàng lại tiến tới trước mặt Lệ Tuyệt Thiên, rồi tung ra liên tiếp ba chưởng lên người Lệ Tuyệt Thiên.
Tất cả các phương hướng mà Lệ Tuyệt Thiên có thể bỏ chạy đã bị phong tỏa, lúc này bị dính ba chưởng này thực sự đúng là không thể né tránh.
Mai tôn giả không hề có nửa điểm lưu tình, mà Lệ Tuyệt Thiên cả nội lẫn ngoại đều bị thương rất nặng. Có thể nghĩ được hậu quả của ba chưởng này. Thân thể của Lệ Tuyệt Thiên giống như tú cầu bay lên. Trong miệng điên cuồng phun máu tươi.
Mà Lệ Tuyệt Thiên cưỡng chế dùng huyền công nối lại chỗ xương gãy, tại thời khắc này toàn bộ đã bị gãy hết, triệt để gãy rời, toàn thân giống như người máu, máu tươi toàn thân bắn ra qua các lỗ chân lông.
Ống tay áo của Mai tôn giả bay lên, một tấm vải màu đen như thiểm điện cuốn lấy thân thể trọng thương của Lệ Tuyệt Thiên tung lên.