Nguyên nhân không có lý do nào khác, chỉ bởi vì linh khí trong Hồng Quân tháp trời sinh vốn là khắc tinh cực kỳ lớn của những lực lượng âm độc này! Hơn nữa, còn là sức sống mạnh mẽ nhất thuần khiết nhất trong trời đất! Cũng chính là lực lượng sinh mệnh!
Trời đất ban đầu, Hồng Mông mới xuất hiện, chính là bởi vì có Hồng Mông linh khí, mới có thể tạo nên vạn vật. Mà Hồng Quân tháp của Quân Khương Lâm, chính là loại bổn nguyên lực lượng đứng đầu này.
Đương nhiên cũng phải sử dụng sao cho hợp lý. Nếu như chỉ là cảm mạo thương hàn, lên cơn sốt hay gì gì đó nho nhỏ, thần dị linh khí của Quân Khương Lâm ngược lại sẽ không có chút xíu đất dụng võ.
Đối với Thiên Phạt sâm lâm, Quân Khương Lâm vẫn hết sức nhiệt tình. Vào lúc giúp đỡ Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu tiến giai, Quân Khương Lâm đột nhiên có một loại ý nghĩ chợt xuất hiện.
Mình cuối cùng cũng không có khả năng muốn cả cuộc đời mà gây huyên náo trong thế tục như vậy. Cuộc sống hỗn loạn như thế, quả thực khiến Quân Khương Lâm mất hứng! Mặc dù tính mạng cả đời này của mình vừa mới bắt đầu, nhưng Quân Khương Lâm đã nghĩ tới chuyện quy ẩn sau này!
Một ngày nào đó, mình sau khi ở khoái ý ân cừu, đã nếm trải được cái loại cảm giác tịch mịch khi đứng ở trên đỉnh phong, cuối cùng cần có một nơi an tĩnh để trở về!
Mà Thiên Phạt sâm lâm, không thể nghi ngờ chính là nơi quy ẩn lý tưởng nhất trong lòng Quân Khương Lâm!
Bên trong Thiên Phạt sâm lâm, cho dù là một con rắn cỏ, ở trong mắt Quân Khương Lâm, nếu so với những người quan cao lộc hậu chiếm cứ triều đình bên trong hồng trần thế tục ngoài kia, có lẽ còn thân thiết hơn nhiều.
Bởi vì, nơi này hoàn toàn không có câu tâm đấu giác (ý nói bày mưu tính kế đối phó với nhau) của thế tục!
Quân Khương Lâm cực kỳ chán ghét câu tâm đấu giác! Mặc dù hắn cũng thường xuyên sử dụng một chút tâm cơ, nhưng lúc này vị Lâm Quân khát vọng nhất, trước sau không ngờ lại là cái loại chính diện tương đấu này, xem ai so với ai lợi hại hơn? Đến xem quyền đầu xuất ra chẳng phải sẽ biết sao? Cần gì phải đánh đến sống chết mới thôi, lãng phí thời gian, đánh một cái rắm a?
Thậm chí, Quân Khương Lâm có một loại ý tưởng, hoặc có thể nói là kế hoạch vĩ đại!
Nếu như có một ngày, ta du sơn ngoạn thủy tuyệt đỉnh, mắt nhìn xuống chúng sinh, như thế ta sẽ phải quy định cái này một chút. Quy tắc thế giới!
Dùng phương pháp của ta, làm giới hạn cho thiên hạ này!
Mặc kệ ngươi là Thần Huyền hay là Chí Tôn! Ở dưới quy tắc của ta, không có bất luận kẻ nào có thể làm trái lại!
Ta không muốn đứng đầu thiên hạ, nhưng ta muốn thiên hạ đều hiểu được ý nghĩ của ta!
Tất cả huyền giả, mỗi một năm đều phải tham gia khảo hạch. Từ nhất phẩm đê huyền đến Thần Huyền thập nhị phẩm, mỗi một cấp đều có quần áo riêng của mình. Ngươi đạt đến phẩm cấp nào, mới có thể mặc loại quần áo có màu sắc của phẩm cấp đó. Nếu không đạt được, sẽ mặc quần áo ban đầu của ngươi. Bằng không bị người ta giết, tất cả đều không chịu trách nhiệm.
Cứ như vậy, giống như từ nhà trẻ đến đại học của kiếp trước, cấp bậc phân minh, phân chia rõ ràng.
Mà tổng bộ của tất cả những thứ này, chỗ có thể thao túng toàn bộ, phát ra những quyết sách cuối cùng, chính là Thiên Phạt sâm lâm.
Nơi tương lai Lâm Quân ẩn cư!
Quân Khương Lâm thậm chí tưởng tượng ra, có thể dùng nón để quy định phẩm giai cũng rất không tệ. Nghĩ tới đây không nhịn được liền cười rộ lên, bởi vì hắn nghĩ tới một cái hình ảnh thú vị: Hai người gặp mặt, tranh cãi vài câu, chuẩn bị muốn đánh nhau, chợt nhìn thấy cái nón của đối phương, ngay sau đó hai người nắm tay vui vẻ cười nói.
- A! Thì ra là ngươi là đội nón xanh, ta là đội nón đen. Ta đây thua kém ngươi không ít rồi, vậy còn đánh cái gì nữa? Đi, uống rượu đi uống rượu, ta mời khách.
- Đúng a đúng a. Nhìn cái nón của ngươi thật khó coi. Ha ha ha, xem ta đây, long lanh xanh biếc đáng yêu biết bao.
- Bội phục bội phục, ngài không thể ngờ cũng đã đội lên nón xanh a! (Đội nón xanh = cắm sừng, anh em tự hiểu:61:)
- Đâu có đâu có, quá khen quá khen a. Chỉ cần ngươi cố gắng, cuối cùng cũng có một ngày, ngươi cũng sẽ đội lên nón xanh a. Dát dát.
- Nhờ phúc nhờ phúc, chỉ hy vọng được như thế. Ha ha.
Quân Khương Lâm nghĩ đến trường hợp như vậy, làm sao không tâm huyết dâng trào, lại không nhịn được nở nụ cười "dát dát".
Quân Khương Lâm bây giờ quyết định sẽ không nghĩ tới nữa. Lúc nãy trong khoảng thời gian ngắn hắn tâm huyết dâng trào nên mới có ý nghĩ làm ác, lại thật sự thành chí cao pháp tắc ở trăm ngàn năm sau trên Huyền Huyền đại lục - Lâm Quân pháp tắc!
Ngàn năm không đổi! Chính là vì vậy mà dựng nên.
(Ặc ặc, đương nhiên không phải là lấy nón xanh để quyết định ai cao ai thấp!)
Bây giờ, các đại Thú Vương sở dĩ nhìn không rõ vị thế ngoại cao nhân này, nên đều trượng hai hòa thượng sờ không tới đầu (ý nói không tìm ra manh mối). Nhưng thấy hắn cười vui vẻ đắc ý như thế, chắc là đối với vết thương cũ của Sư vương cùng Hầu vương rất có nắm chắc, không nhịn được đều thở dài một hơi.
Cũng đúng a, không có nắm chắc như thế nào lại có thể cười đến vui vẻ như thế, thoải mái như thế?
Quân Khương Lâm như đi vào cõi thần tiên, qua hồi lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, "a a" hai tiếng nở nụ cười, nói:
- Một khi đã như vậy việc này không nên chậm trễ. Thạch Lục, Hầu Thất hai vị đều đến đây. Ta lập tức bắt đầu làm cho các ngươi xem một lần, dứt khoát nhanh khôi phục nhân hình hơn một chút, cũng thuận tiện uống rượu. Hai vị dùng hình dáng phụ (hình dáng động vật) này trên bàn rượu, quả thật là... ít nhiều có chút bất nhã.
Quân đại thiếu trong lòng nghĩ: Bổn thiếu gia lần đầu tiên uống rượu tại Thiên Phạt sâm lâm, chẳng lẽ lại muốn cùng một con sư tử và một con hầu tử nâng chén ra sức uống? Quả là xấu hổ a! Mặc dù sau khi biến thành hình người bản chất vẫn là sư tử hầu tử, nhưng tối thiểu cũng là hình người a.
Hơn nữa, bây giờ không phải cũng là làm nền tảng cho sau này sao?
Cho nên Quân đại thiếu hết sức tích cực.