Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạc Trùng Tiêu nói xong thì cười hai tiếng, tự tưởng rằng nói rất hay; đã thấy Mai Tuyết Yên sắc mặt đúng là càng ngày càng khó coi, đến sau lại biến thành trời u ám, tùy thời có thể nổi lên sấm sét. Cuối cùng Hạc Trùng Tiêu cũng sớm xem tình hình, lập tức cả kinh im miệng; trong lòng âm thầm không yên: chẳng lẽ là ta biểu đạt được còn chưa đủ rõ ràng?

"Hùng Khai Sơn, Hồ Liệt Địa... Hai người các ngươi đùa gì vậy... Làm chuyện tốt... Ha hả a..." Mai Tuyết Yên tức giận, ngược lại cười gằn vài tiếng, vẻ mặt rất nguy hiểm đi đến gần rồi sa sầm nói "Nguyên lai ta đã thành thân rồi... Làm sao tin tức này mà ta là người đương sự cũng không biết?!"

"Ah... Cái này, cái này... Cái kia, cái kia..." Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa cả hai cùng hếch mặt lênnhưng chỉ một thoáng đã bắt đầu nhăn nhó, vẻ mặt đỏ bừng, há mồm cứng lưỡi, nói không ra lời.

"Lại còn nói ta gả gả cưới cưới? Ta rốt cuộc thành thân với ai rồi? Ta thành thân lúc nào?" Trong mắt Mai Tuyết Yên tóe lửa, đi bước một gần lại rồi đột nhiên quat lớn "Hùng Khai Sơn! Hồ Liệt Địa! Các ngươi hai người lại ngẩng đầu lên nhìn ta!"

Hùng Khai Sơn run lẩy bẩy như bị rét lắm, sắc mặt đau khổ giống như sắp tuôn lệ, một đôi tay hoàn toàn như không biết để vào đâu.

Bỗng nhiên ngẩn ngơ, Hạc Trùng Tiêu giật mình nhảy dựng lên bắt đầu quát tháo, âm thanh cũng thay đổi như điều tra "Hùng Lão Tứ! Ngươi ngươi ngươi... Ngươi hỗn đản thực dám mang về đây tin tức giả? Lão Đại không thành thân? Mà ngươi lại... lại!"

Rồi đột nhiên gầm lên "Ngươi thật to gan! Muốn chết ah!"

"Cái này, cái kia... Sớm muộn gì cũng sẽ thành..." Hùng Khai Sơn vội thở hỗn hển, tức tối trợn mắt cãi một câu.

"Ngươi ngươi... Ngươi thực hỗn trướng! Ngươi lại xúi giục ta làm ra chuyện nói xấu danh tiết lão Đại đến chừng này... Gây ra trò cười lớn như vậy! Ngươi lại còn cãi lý? Còn dám phản bác?"

Hạc Trùng Tiêu quả đáng giận dữ. Hùng Khai Sơn chỉ là người mang về tin tức, nhưng mọi thứ ở Thiên Phạt Sâm Lâm lại bởi do hắn huy động bố trí... Làm sao mà có thể không hoảng?

"Ngươi ồn ào ở chỗ này làm gì? Còn không ngậm miệng cho ta!" Mai Tuyết Yên hung tợn quay ngoắt đầu nhìn Hạc Trùng Tiêu "Nói thêm một câu nữa là ta nhân tiện bẻ gẫy cổ của ngươi!" Hạc Trùng Tiêu cả người run run, vội vàng ngậm miệng lại, một câu cũng không dám nói.

"Đại tỷ... Đây chính là tỷ phu bảo chúng ta làm như vậy..." Hùng Khai Sơn rốt cục không chịu nổi áp lực cực lớn này vội ngoạc mồm nói ra "Lão Đại... Ta đối với ngài là thực trung thành,nhưng rõ ràng ngày..."

"Nha ôi ôi ôi ôi..." Mai Tuyết Yên lộn tiết đến gân xanh trên thái dương cuộn vồng lên hít một hơi mà hỏi "Là Quân Khương Lâm?" Những lời này vừa ra, sắc mặt tất cả mọi người đều là quái dị: ngài không phải đang thừa nhận sao? Làm sao vừa nhắc tới tỷ phu thì ngài đã nói là Quân Khương Lâm?

"Phải... Là là là" Hùng Khai Sơn gánh nặng trong lòng được giải tỏa liền vội vàng bắt đầu lớn tiếng "Lão Đại. Chúng ta là vì tốt cho người, tỷ phu là người tốt, ngài..."

Mai Tuyết Yên tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt. Nàng xanh mặt, hơi nheo nheo mắt, thở hỗn hển một hơi thật sâu. Đột nhiên trợn mắt lên, lớn tiếng quát như sấm nổ

"Ta muốn đánh chết các ngươi, cả một đám hỗn trướng! Tất cả chết đi cho ta, hôm nay không để các ngươi thấy một trời hoa đào thì các ngươi sẽ không biết tại sao nói hoa đào lại có màu đỏ kiểu khác!"

Mai Tôn Giả có thể nói ra những lời vô lí như vậy, rõ ràng là đã hoàn toàn nổi cơn lôi đình! Trong lúc đó, thân hình Mai Tuyết Yên đã nhanh như chớp, chân tay vung lên... Thình thịch thình thịch thình thịch... ở sâu trong Thiên Phạt Sâm Lâm mà bụi đất bắn lên trời xanh!

Đám Thú Vương liên quan đều bị Mai đại mỹ nhân đánh đến sướng tay, áng chừng sảng khoái trừng trị một trận. Đừng nhìn chúng Thú Vương thực lực có tiến bộ lớn đã lên tới Chí Tôn Thượng thừa, nhưng trước mặt đại tỉ nhà mình thì cái gì cũng không dám làm. Đừng có nói thực lực vốn đã không bằng, cho dù có thể chống lại thì cũng không dám phản kháng.

Hạc Trùng Tiêu cùng Thú Vương hao hết bao nhiêu tâm lực kiến tạo ra một mảnh đất trống rộng rãi chưa từng lãng phí chút gì. Nay đã trở thành nơi bọn họ chịu ngược đãi tới nơi tới chốn.

Đám người thân thể cường tráng tựa như quả bóng một lúc bay lên, sau đó hạ xuống, tiếp theo lại bị đánh bay lên. Âm thanh thảm thiết liên tiếp vang lên, tiếng sau so với tiếng trước thê thảm hơn, càng lúc lại càng to...

Đừng nghe tiếng la thê thảm như vậy mà cho rằng tình trạng bọn họ khó lòng chịu nổi. Kì thực tất cả các vị Thú Vương lại đều có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, đó chính là lão Đại xuống tay không hề nặng!

Toàn bộ không hề nặng tay như trong suy nghĩ, ít nhất không tàn nhẫn giống như những lần trước... Lúc này đây, mặc dù gương mặt đã vì nổi giận mà thành khó nhận ra. Nhưng... Mọi người cũng chỉ là chịu chút đau đớn ngoài da mà thôi.

Đúng vậy, cũng chỉ là đau khổ da thịt, tuyệt không gặp phải dạng trọng thương nội thương vân vân.

Lão Đại trước mắt xuống tay có thể nói cực kì có chừng mực, các vị Thú Vương thoạt nhìn quả thật đang chật vật tới cực điểm, kì thực cũng không hề đáng ngại. Tất cả Thú Vương đều là da cứng thịt dày, mấy đòn trừng trị nho nhỏ ấy thì có chi là ghê gớm?

Dường như ngay cả nỗi khổ da thịt cũng không đáng tính, đau ngoài da còn hơn xẻ da rách thịt, thôi thì cũng nhân tiện chịu đau một hồi! Thậm chí tình trạng còn tốt hơn cả lúc bình thường mọi người luận bàn, chỉ hơi lơ đãng đã phải chịu đả thương nghiêm trọng rồi! Nhưng mà... đây là thể diện cho Lão Đại còn có chỗ xuống nước.

Cho nên tiếng gào của các vị Thú Vương càng lúc càng thêm thê thảm; cả đám người đều là hét toáng lên, âm thanh quả thực phảng phất như đang chịu cực hình tàn khốc đến cực điểm.

"Ah ~~~~" Hùng Khai Sơn khi bị đá ngoạc miệng gào trầm bồng du dương, mặt mày nhăn nhúm, tay chân quơ loạn xạ trên không trung mà phi hành, sau đó lớn tiếng kêu thảm thiết "Ai nha, đại tỷ cước lực mạnh quá, đầu khớp xương ta muốn đứt rồi..."

"Ngao ~~~~" Hồ Liệt Địa học y chang cũng kêu thê lương thảm thiết, vẻ mặt như người bị trĩ lúc phát bệnh ( DG: đúng là cha Lăng Thiên mắc bệnh này) bay vù lên, bưng cái mông kêu to "Mông của ta cũng trở thành hai cánh hoa rồi..."

Tất cả mọi người đều nhất loạt xem thường. Đồ ngốc này, gào cái gì thì không gào, ai lại bảo mông thành hai hai cánh hoa vậy?

"Ai nha ~~~" Thạch Bất Sầu đang ôm đầu bị đánh bay, hét lớn một tiếng "Đại tỷ thật sự là lợi hại, chân ta đều gãy rồi..." Mọi người lại cùng nhau khinh thường, chân muốn gãy mà ngươi ôm đầu la hét cái gì? Diễn trò cũng không xong!

"Ô hô ~~~" Hầu Vương liên tiếp lăn mấy vòng kêu toáng lên "Lão Đại ra cước này thực sự là tàn nhẫn ah, đá ta lăn lộn đến mấy chục vòng rồi..."

"Đau quá ah! Thực sự là đau ah ~~~~" Các vị Thú Vương cứ đồng loạt cùng nhau rống to, gào một tiếng núi lở đất tan, kêu hai tiếng đất trời ảm đạm, đến phen thứ ba thì hét "Lão Đại tha mạng ah! ~~~"

Tất cả cùng nhau cầu xin tha thứ, tiếng kêu càng ngày càng lớn, rồi thì cầu xin tha thứ như sắp khàn cả giọng.

Mai Tuyết Yên chứng kiến cảnh trước mắt như vậy trong lòng không thể nghi ngờ là cực kỳ tức giận, song đáy lòng lại mơ hồ có chút xấu hổ. Đây là tiểu nữ nhi thấp thỏm ôm ấp tình cảm, mà loại tâm tình ngượng ngùng thật sự không có cách thể hiện ra.

Cũng chỉ đành mượn cớ giận dữ phát tiết một chút. Nhưng cũng chỉ vì mượn cớ che dấu tâm tình của mình nên ra tay tự nhiên cũng là khác thường, giơ cao đánh khẽ.

Nhưng nàng dù sao cũng không nghĩ tới việc đám da thô thịt dày này không hề cẩn thận, hơn nữa cả đám đều là hạng thẳng băng ruột ngựa nên căn bản là không chút ý tứ. Nếu đã đã nhìn ra mình cũng không phải thật sự tức giận, vậy các ngươi định diễn trò cho xong sao?

Nào ai biết lũ ngốc này đúng là ngay cả diễn trò cũng không biết diễn, càng về sau càng tệ. Cuối cùng thì dần dần tiếng kêu đau trở thành hết sức hào hứng; căn bản không phải là bị đánh mà là đang so xem ai lớn giọng hơn.

Thử nhìn xem, vốn ban đầu trên mặt bọn họ còn có chút sợ hãi, có chút câu nệ. Bây giờ lại đã thành cả đám toe toét vui vẻ ra mặt, nháy mắt ra hiệu hết sức phấn khởi, lại còn thè lưỡi làm mặt quỷ nữa. Đây là đang bị đánh hay là trong lễ mừng năm mới?

Để phát sinh chuyện này làm Mai Tuyết Yên thật sự không nhịn được. Mặt ngọc đỏ lên, e thẹn biến thành cơn giận! Vì vậy lực đạo tay chân tăng lên tới một mức tương đối.

Vậy là... Ai à... Ah... Mẹ à... Cứu mạng ah... Tha mạng ah!

Liên tiếp những tiếng kêu ah ah ngao ngao thảm thiết lại vang lên, nhưng lúc này đây lại khác hẳn vừa mới rồi. Lúc trước mọi người đều cũng nghe ra, âm thanh có vẻ thê thảm, âm lượng càng hoành tráng nhưng kì thực căn bản là không một chút đau.

Còn lúc này lúc này đây lại là trái ngược; cả đám sáu vị Thú Vương hết thảy đều là nhe răng há hốc mồm, hít thở hổn hà hổn hển, chỉ vừa nhìn là biết đau từ đầu khớp xương bên trong đau ra...

Hơn nữa ngay cả có muốn kêu to cũng không nổi, người nào người nấy đều hít lấy hít để thật sự là quá đau rồi. Còn trong mắt tràn đầy đau đớn mà u mê khó hiểu: sao lại thế này? Như thế nào đột nhiên đất trời biến đổi?.

Chẳng lẽ vừa mới rồi mọi người thể hiện tình cảm mãnh liệt còn không đủ mức, khẳng định là lão cửu Hổ vương làm trò rất kém, cũng có thể là lão Thất Hầu vương diễn như giả bộ... Còn như mình diễn quả là không tệ, đều là bị mấy tên ngốc làm liên lụy, đúng là rất xấu số...

Bang bang thình thịch thình thịch thình thịch bang bang...

Những cú đấm thôi sơn liên tiếp nện vào đầu vào mặt, có lẽ chỉ trong chốc lát mà mấy người đại biểu cho thực lực cao nhất của Thiên Phạt Sâm Lâm cũng như cho tập hợp một số lớn thành viên, đám người này ai nấy đều mặt mũi bầm dập.

Mỏ dài của Hạc Trùng Tiêu gần như bị đứt. Còn Hùng Khai Sơn Hùng Vương trực tiếp biến thành gấu mèo Vương.

Hổ Vương thì quả nhiên bị đánh cho đến hiện nguyên hình, đúng là một con bạch hổ già trắng nõn, khắp cả người không một sợi lông tạp. Sau đó lại bị nắm cái đuôi quay quay giữa không trung rồi hung hăng đập xuống, lão chỉ kịp đảo cặp mắt trắng dã rồi hôn mê bất tỉnh. Lão hổ cũng biến thành mèo bệnh rồi...

Hầu Vương bị đánh cho giống như quả bóng da bay lên không trung liên tục quay cuồng. Nhưng lần này không phải là tự phát, mà nguyên nhân bởi ngoại lực có tác dụng quán tính, còn trong đầu như sấm rền vô tận.

Sư Vương đang ha hả vừa mới đứng lên, lập tức lại bị khoảng trăm trọng quyền hoàn toàn liên tục đánh vào trên mặt. Mặt mày xưng vù, mắt thấy đom đóm, lắc la lắc lư lại bị té xuống mà biến thành Trư Vương...

Ưng Vương mũi ưng cũng chút xíu bị đánh thành rồi chú cẩu mũi sư tử...

Xà vương dứng một bên đang xem cuộc chiến vốn cười ha hả, nhưng cảnh trước mắt làm sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy. Mới vừa rồi còn vỗ tay trợ uy, tiếng hoan hô đã sớm vứt đến tận phương nào, còn sau đó hai mắt ngây ra... Bình tĩnh nào! Nguyên lai lão đại đang thực sự tức giận...

Rốt cục, Mai Tuyết Yên thở một hơi thật dài, dáng vẻ cao quí khác thường dừng lại, mắt lạnh nhìn chúng Vương nằm ngổn ngang trên mặt đất, hừ một tiếng rồi hỏi

"Thế nào? Mọi người đủ sướng chưa? Có thấy thích không? Làm sao không thấy gào nữa, hăng hái vừa nãy đã đi đâu rồi!"

"Rất thích! Quá thích..." "Gấu mèo Vương" Hùng Khai Sơn khóc không ra nước mắt, liên tục gật đầu như gà con mổ thóc.

"Khớp xương chưa đứt sao? Nói! Còn dám làm liều nữa không?" Mai Tuyết Yên nhìn lướt qua cả đám.

"Không dám nữa, không dám nữa" Sáu Vương nhất tề cùng nhau gật đầu. "Mèo bệnh" Vương Hồ Liệt Địa vội vàng từ dưới hố bò lên, dù lại hóa thành hình người nhưng vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

"Đại tỷ yên tâm, ta cũng nên để bọn họ đi về, lập tức đi hết!" Hạc Trùng Tiêu lắc lắc cái đầu vẫn còn choáng váng, quay tròn một vòng rồi lớn tiếng quát "Các ngươi, tát cả cút đi cho ta! Cung điện chó má này không xây nữa! Tất cả đều cút đi, mau cút xéo cả đi..."

"Chó má cung điện? Không xây nữa? Tên kia nói với ngươi không xây cung điện nữa?" Mai Tuyết Yên lập tức trợn mắt, đỏ mặt nhìn Hạc Trùng Tiêu: "Ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK