Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 226

Hôm nay như thế nào đối với Quân Khương Lâm lần đầu gặp mà lại thân cận như vậy? Điều này cũng quá khác thường đi!

Kỳ thật Quân đại thiếu gia cũng là trăm lần không giải thích được, càng cảm thấy việc này có chút huyền diệu, có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu tử này đang ngủ trong lòng mình, hắn cười khổ nói: “Đây mà là huyền thú một khi nhận chủ cả đời sẽ không thay đổi sao? Là huyền thú thất giai đỉnh phong cao cấp à? Như thế nào so với con chó nhỏ còn dễ lừa gạt hơn? Điều này quả là khó tin!”

Độc Cô Tiểu Nghệ mặt đỏ tai hồng, cảm thấy thật mất mặt, thở phì phì từng bước một tiến lên, như muốn đem tiểu tử kia từ trong lòng Quân Khương Lâm ôm lại. Quân Khương Lâm người này rất đáng giận! Người ta cũng không ngại chuyện hắn sỗ sang, hắn lại khiến mình bị bẽ mặt! Quả là đáng giận a!

Còn nữa…

Chuyện tình càng thêm khó tin xuất hiện: tiểu tử kia thấy Độc Cô Tiểu Nghệ làm như muốn ôm nó rời đi, cư nhiên mở to mắt, trong mắt tràn đầy địch ý, trong miệng “ô ô” liên thanh, hung ác há miệng răng bên trong còn chưa mọc đủ đe dọa, đồng thời móng vuốt nhỏ nộn nộn gắt gáo bám lấy vạt áo Quân Khương Lâm, cư nhiên sống chết không chịu rời khỏi người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt này.

Độc Cô Tiểu Nghệ ôm lấy thân thể nó, lôi kéo cư nhiên cũng không lay chuyển được. Bốn móng vuốt nhỏ tựa như cố định trên người Quân Khương Lâm, thân thể bị kéo ra ngoài, móng vuốt hãy vẫn còn nắm chặt vạt áo Quân Khương Lâm không nhả, miệng lại chi chi kêu to, rất không tình nguyện.

Độc Cô Tiểu Nghệ gãi gãi đầu, lo sợ nhìn Quân Khương Lâm, đột nhiên nói một câu: “Quân Khương Lâm, chẳng lẽ người là mụ mụ nó?”

Nhất thời màu đen bao phủ khắp khuôn mặt Quân Khương Lâm rồi lan tới tận cổ!

Lời vô liêm sỉ gì vậy? Ta mà là mụ mụ của nó? Vậy ta đây chẳng phải cũng là súc sinh sao?

Đừng nói Độc Cô Tiểu Nghệ cùng với Đường Nguyên không biết phát sinh việc gì, mà ngay cả chính Quân Khương Lâm cũng cảm thấy khó hiểu; kỳ thật Quân đại thiếu gia trên người có mang Hồng Quân Tháp, thuần chính thiên địa linh khí kia sớm đem thân thể hắn cải tạo khiến hắn không giống người thường, hơn nữa cùng với công hiệu thần diệu của Khai Thiên Tạo Hóa Công khiến thân thể Quân Khương Lâm quả thực so với thịt Đường Tăng còn tràn ngập thiên địa linh khí tinh thuần hơn.

Mà thiên địa linh khí thuần khiết tới cực điểm này, người thường cùng với huyền thú cấp bậc bình thường không cảm thụ được, nhưng đối với cao giai huyền thú mà nói, lại là thứ chúng cần nhất để phát triển! Hơn nữa đối với ấu thể cao giai huyền thú mà nói, lại là hấp dẫn trí mang không thể ngăn cản!

Mất rất nhiều khí lực mới đưa được tiểu tử kia từ trên người mình xuống, quần áo hắn cư nhiên bị rách tạo thành hai lỗ thủng thật lớn.

Quân Khương Lâm không để ý tới bộ dạng nôn nóng gấp đến độ kêu lên chi chi của nó, hắn bỏ vào trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ rồi nói: “Trả lại cho ngươi. Ngàn vạn lần ôm cho chặt đó.”

Độc Cô Tiểu Nghệ vội vàng tiếp lấy, trừng mắt liếc hắn một cái, giọng nói đầy vẻ oán trách: “Ngươi không thể ôn nhu một chút sao? Nếu để nó ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?”

Tiểu tử kia bị Độc Cô Tiểu Nghệ ôm trong ngực, nôn nóng đến độ kêu chi chi, liều mạng dãy giụa, cố gắng hướng về phía Quân Khương Lâm bên này, trong mắt cư nhiên ướt sũng tựa hồ như có nước mắt, bộ dáng thật là u oán. Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn xem trong lòng mềm nhũn, như muốn đưa lại cho hắn. Quân Khương Lâm hoảng sợ, nhảy dựng lên, đứng ra xa, chật vật nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, ta đi trước đây.” Nói xong hắn liền xoay người chạy mấy.

Độc Cô Tiểu Nghệ oán hận dậm chân, than thở hai tiếng, đối với con báo nhỏ trong lòng oán trách nói: “Đều tại ngươi, sao lại không có tiền đồ như vậy, hắn là mẹ ngươi hay là ba của ngươi sao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK