Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Khương Lâm cười thầm trong lòng: "Ta đương nhiên biết các ngươi không thể cứu tỉnh bảy con trâu nước đó rồi!". Hắn lười biếng ngồi xuồng nghế, lại bắt chéo chân lên nói:

- Ta bỏ cái quái gì trong đó ah? Rõ ràng là say rượu quá chứ sao. Tuy nhiên, muốn ta ra tay cứu tỉnh bọn họ, quan trọng là phải có tiền ah!

- Lại tiền…

Độc Cô Vô Địch mặt biến thành màu đen, hết sức đau đầu: "Quân gia ở Thiên Hương quốc mặc dù không còn mạnh mẽ như xưa, nhưng cũng có tiếng là siêu cấp gia tộc, vì sao người thừa kế duy nhất lại là một thằng nhãi tham tiền thế này? Há mồm cũng tiền mà ngậm miệng cũng là bạc, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tống tiền là sao?"

"Có mấy vò rượu mà nó chặt chém giá hai ngàn năm trăm vạn lượng… Hoàng đế có tịch thu tài sản cũng không ngoan độc bằng thằng nhãi này!"

- Lần này ngươi lại định chém ta bao nhiêu? Ta nói trước, nếu là quá nhiều thì khỏi cần mở miệng đi!

Độc Cô Vô Địch nhìn chằm chằm vào Quân tam thiếu, cắn răng mà nói to.

Lần này không nhiều lắm, bảy vạn lượng bạc là đủ rồi, thuốc thang để cứu tỉnh bọn họ tuyệt đối là đồng tẩu vô khi, vật mỹ giá cả liêm (trẻ con không nói dối, vật đẹp thì giá cao), hàng thật giá cả ổn định mà!

- May mà chỉ là bảy vạn lượng ah, nếu không tất cả mấy đầu ngón tay của ngươi tính cũng không hết.

Độc Cô Vô Địch chế nhạo.

- Nếu thế thật thì cũng chẳng sao cả, ta có thể dùng thêm ngón chân mà! Yên tâm!

Quân Khương Lâm trề môi nói:

- Tiền trao cháo mới múc, thuận mua vừa bán, không cho ký sổ (Thằng này ác thiệt:61:)

Độc Cô Vô Địch mặt xạm tới đen tím, hung hăng lấy ra ngân phiếu, cảm thấy trong lòng bực bội vô cùng. Khó có thể tưởng tượng, danh tướng Quân Vô Hối năm đó phóng ngựa giữa thiên quân vạn mã, cuối cùng lại có một đứa con du thủ du thực như thế này.

Quân Khương Lâm đứng dậy đi ra ngoài, một chút sau lại trở về, theo sau là mấy đại hán, mỗi người mang theo vài vò rượu:

- Bảy vò rượu này, từng chén một mà bón cho bọn hắn, càng nhiều càng tốt! Nuốt xuống số rượu này là sẽ tỉnh lại.

Say bởi rượu đầu, thì dùng rượu pha nước sau mới có hiệu quả.

- Ngươi giỡn mặt ta sao?

Độc Cô Vô Địch giận tím mặt:

- Ngươi cho là ta không biết phương pháp này? Đã sớm thử từ lâu rồi nhưng vô dụng! Uống bao nhiêu, mửa ra bấy nhiêu.

- Ngươi thì biết cái gì? Bọn họ sở dĩ uống say như vậy, cũng vì bọn họ uống cực phẩm rượu ngon độc môn bí truyền của ta, một chén có thể pha ra một vò rượu. Tửu lực lớn thế, bọn họ uống vô cùng nhiều, sao lại không say cơ chứ? May mà bọn họ tu vi huyền khí cũng cao, nếu gặp người thường uống nhiều cực phẩm rượu của ta, bị say đến chết là chuyện thường. Vì thế, dùng phương pháp khác để giải rượu ngoài cách của ta sẽ không có tác dụng.

- Cho dù ngươi biết cách dùng rượu nhẹ trung hoà tửu lực trong bao tử bọn họ, nhưng rượu của ta dù có pha loãng ra cũng vượt xa các loại rượu khác trong thiên hạ, nên rượu thường đương nhiên không giải được! Chỉ có rượu ta nhưỡng ra, sau đó đem pha loãng, làm cho rượu đầu và rượu pha loãng hoà vào nhau trong bao tử bọn chúng mới có hiệu quả! Nói sâu xa vậy ngươi hiểu nổi không? Không có kiến thức nên không biết thưởng thức, không có thử nghiệm làm sao có thêm kiến thức? Vậy mà cũng gọi là đại tướng quân của đế quốc!

Quân Khương Lâm nói không chút lưu tình.

- Ngươi nói cứ cho là có đạo lý đi. Nhưng cần gì tới bảy vò? Bọn chúng có bảy người, tối đa một hay hai vò là đủ rồi! Ngươi nhân cơ hội làm tiền phải không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK