Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên đại hán vừa đứng lên chính là đệ nhất thương nhân ngành muối của Thiên Hương Thành, cũng chính là phó hội chủ của thương hội Thiên Hương, Triệu Mộng Long.

Người này nói như vậy có thể nói thô tục cực kỳ, nhưng mọi người lại không ai bác bỏ, trong tận đáy lòng đều tràn đầy đồng cảm, chậm rãi gật đầu. Mọi người nếu không phải là vương công đại thần cũng là giàu có phú gia, đương nhiên không nói lời dối gạt lương tâm!

Chỉ có Độc Cô Vô Địch đang ngồi ở hàng thứ hai mặt mũi tràn đầy u ám, quát:

- Ngồi xuống nói chuyện coi! Như thế còn gì là tôn nghiêm, còn lớn tiếng hò hét cái gì? Không thấy tại đây có những ai sao! Ngươi có chút phong thái nào của quý tộc không?

Trong lòng Độc Cô đại tướng quân vô cùng bồn chồn, phi thường sầu muộn!

Hôm nay Độc Cô đại tướng quân đến đây, tuy cũng có lòng muốn cổ động cho tam đệ Quân Vô Ý. Tuy nhiên,ước vọng ban đầu của hắn thực sự là đến để xem Quân Khương Lâm bị xấu mặt như thế nào. Trong lòng đã nghĩ chuẩn bị lát nữa đòi tiền cược. Một vò rượu một vạn lượng, mở miệng vui đùa thì còn được, chứ thực sự bán ra ngoài thì chỉ có quỷ mới mua, lần đánh cuộc này, dù như thế nào cũng là thắng chắc rồi

Hắn làm sao ngờ tình cảnh hiện tại xem ra một vạn lượng một vò cũng không tính là đắt, một chút cũng không. Chẳng những có thể bán được, mà còn tạo được thanh thế lớn như vậy, xem ra lần này chắc cũng là lúc nói lời chia tay với hai ngàn năm trăm vạn lượng bạc. Thật sự là muốn lấy cái mạng già này ah.

Vì vậy, làm sao Độc Cô Vô Địch không sầu muộn cho được, cứ coi như là tự dối lòng mình một lần đi, cũng không được ah. Ngẫm nghĩ càng thấy cay đắng, Độc Cô tướng quân ai oán liếc xéo lên lầu, chỗ ngồi của Quân Vô Ý và Quân Khương Lâm. Lúc này chắc hai thúc cháu đang đắc chí cười đến không thể ngậm miệng lại đây?

Triệu Mộng Long ách ách hai tiếng rồi mới ngồi xuống, hắn tuy cũng tính là có tiếng ở Thiên Hương thành, nhưng tuyệt đối không dám ngang ngược cùng Độc Cô gia. Sau khi ngồi xuống, lại bưng chén rượu đã cạn lên, mở miệng hít hà hơi rượu còn lại, trên mặt hiện lên vẻ mặt thỏa mãn.

Độc Cô Vô Địch vừa quay đầu lại, đã thấy nữ nhi bảo bối Độc Cô Tiểu Nghệ mặt như nở hoa, thỏa mãn vô cùng. Ánh mắt nhìn vào lão lại có chút hả hê, lão không khỏi nặng nề hừ một tiếng uy hiếp nói:

- Ngươi còn cười vui vẻ nhỉ, ngày mai lão tử sẽ kiếm người mai mốt gả phức ngươi đi!

Độc Cô Tiểu Nghệ chợt dừng tiếng cười, dùng đôi mắt tức giận nhìn phụ thân, khuôn mặt giận đến hồng lên, thở mạnh rồi đột nhiên làm mặt quỷ quay lại nói:

- Hừ, cha thấy mình sắp thua đến nơi nên trong lòng thấy sợ chứ gì? Hừ, thiếu nợ một con số khủng bố thế này, con coi cha làm sao mà tính đây! Hai ngàn năm trăm vạn lượng lận đó nha, đem cha đi bán luôn cũng không đủ!

Độc Cô Vô Địch động nộ:

- Như thế nào còn chưa đủ, lão tử có rất nhiều biện pháp! Cả lão tử bán cũng còn không được sao? Ngươi không phải rất giỏi sao? Lão tử không có tiền liền đem con gái gán nợ, thu tiểu tử kia làm con rể chống đỡ món nợ này là được ngay! Hừ!

Khuôn mặt Độc Cô Tiểu Nghệ lập tức đỏ bừng, thoắt cái đã đứng dậy, trừng mắt lạnh lùng nhìn phụ thân:

- Ta không thèm! Quý hóa lắm sao!

Trong lòng nàng vừa tức giận vừa lo lắng, nàng tuy là rất thích Quân Khương Lâm nhưng tuyệt nhiên không muốn mình là vật đặt cược của Quân Khương Lâm, khi ấy còn mặt mũi nào gặp hắn nữa, hắn sẽ nghĩ về nàng như thế nào đây?

Trong mắt nàng lập tức ngấn lệ, nước mắt lưng tròng, dậm mạnh đôi chân nhỏ, uốn éo cái lưng ong, rốt cuộc không để ý tới phụ thân, nước mắt thi nhau rơi xuống tí tách.

Độc Cô Vô Địch luống cuống, sớm đã quên phiền muộn, tranh thủ thời gian an ủi bảo bối, bảy tên con đầu heo của hắn thấy vậy cũng xông tới nhưng chỉ có tên Độc Cô Anh chen vào được. Hắn thấy phụ thân luống cuống như vậy, cười ha hả, miệng ngoác rộng đến mang tai, ngay lập tức bị Độc Cô Vô Địch quất ngay một cước vào giữa mông.

- Con không định ra mặt sao?

Trên lầu, Quân Vô Ý hỏi đứa cháu của mình.

- Con cảm thấy có chút không đúng lắm!

Quân Khương Lâm cau mày, ngón tay chỉ lên trời chỉ chỉ:

- Hình như "người kia" cũng tới, chẳng những hắn đến đây, hắn còn dẫn theo một tên gia hỏa thực lực khó lường, vì không muốn tìm phiền toái không cần thiết, con không ra mặt là tốt nhất.

Thân hình Quân Vô Ý chấn động.

- Tất cả đều vẫn nằm trong dự liệu của con!

Khương Lâm bỗng cười hắc hắc:

- Chuyện hôm nay toàn bộ giao cho Đường Nguyên cùng tiểu Dương thôi, có hai người bọn họ là đủ rồi, con chỉ lộ diện vào thời khắc quan trọng.

Quân Vô Ý cười hiểu ý, sau đói lại nhíu mày:

- Chỉ sợ sớm muộn gì chuyện này cũng lưu truyền ra ngoài, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết!

Quân Khương Lâm không phản bác nhưng lắc đầu:

- Vì thế, trước khi "bọn hắn" hiểu rõ mọi chuyện, chúng ta phải biến Quân gia thành một thế lực không người nào dám trêu chọc, một gia tộc hùng mạnh, đến lúc đó bọn họ cho dù có biết, cũng không thể làm gì được! Dù sao đi nữa, có thực lực tuyệt đối mới là vốn liếng to nhất!

Phía dưới sảnh, sau khi Tống Thương thổi phồng thêm một số tác dụng của rượu xong thì liền thối lui. Nói đến cái sâu sắc của rượu, cùng những tác dụng bên ngoài của nó thì coi như Quân đại thiếu gia cũng không so được với lão. Tại thời điểm này, mọi người đã say trong niềm đam mê, hương vị quyến rũ và bầu không khí đã đạt đến một trình độ thưởng thức mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK