Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đúng! Chính là cái loại quần là áo lụa! Thú vị? Cái bộ dạng lưu manh của hắn làm cho người ta cảm thấy chán ghét, lại cuồng ngôn ngạo mạn không có tố chất, nửa điểm tu dưỡng cũng bị chó tha mất. Làm cho người ta nhìn muốn buồn nôn.

Linh Mộng công chúa tức giận nhìn Quân Khương Lâm. Trong nội tâm còn có một câu không dám nói: "Không biết Tiểu Nghệ sao lại vừa mắt với loại lưu manh này!"

Linh Mộng công chúa biết rõ sự nặng nhẹ của những lời này, cũng biết phụ hoàng kiêng kị điều gì, đương nhiên không dám nói ra.

- Mỗi người có cách nhìn nhận khác nhau a!

Hắc bào lão nhân thâm trầm nói một câu, cũng không vì Linh Mộng công chúa chán ghét mà đổi lại, ngược lại càng chăm chú dõi theo bóng lưng của Quân Khương Lâm, tràn đầy trầm tư.

Đứa cháu này của Quân Chiến Thiên, thật sự là không đơn giản a. Lão Tam cố tình kiếm chuyện, lại bị vài lời của hắn làm cho rối loạn, chỉ nhẹ nhàng vài câu đã xoay chiều mũi giáo, làm mọi chuyện tan biến không dấu vết. Tuy thủ đoạn hơi có chút ám muội, nhưng giải quyết dứt khoát, rõ ràng lưu loát luôn là thủ đoạn tốt nhất.

Trừ biện pháp đó ra vô luận dùng phương pháp gì, chỉ sợ đều dây dưa một hồi. Nếu tên tiểu tử kia cùng lão Tam đôi co lý luận, cũng tuyệt đối không giải quyết được vấn đề. Thân là một người cha, hắn chẳng nhẽ lại không biết đứa con thứ ba nhà mình tính cách thế nào sao? Chẳng qua là mang thân phận hoàng tử, sống trong hoàng thất, cũng là loại phế vật dựa hơi gia thế, một chút bổn sự cũng không có, chỉ là loại ăn xong ngồi chờ chết!

Vô luận dùng bất cứ thủ đoạn gì, chỉ cần giải quyết hiệu quả trong thời gian nhanh nhất, chính là thủ đoạn tốt nhất! Mà Quân Khương Lâm hiển nhiên áp dụng thủ đoạn tốt nhất!

Cái này trong truyền thuyết quần là áo lụa, lừng danh không bằng gặp mặt, danh không như thực nha….

Hắc bào nhân có chút nhíu mày, như đang có điều đáng phải suy nghĩ, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Hiện tại Quân Khương Lâm đang ân cần tiếp đón đoàn người đến từ hoàng thất vào Quý Tộc Đường. Bất quá mỗi người chỉ có thể mang theo hai người đi vào, tất cả tùy tùng khác, đều lưu lại bên ngoài.

Tuy nhiên, đến thời điểm nhị hoàng tử vào đại điện, hắn lại dẫn theo ba người muốn đi vào. Quân Khương Lâm nhìn nhìn, ba người này một người là Phương Bác Văn, chính là quân sư quạt mo của nhị hoàng tử, tất nhiên là là phải đi cùng, còn một người mi thanh mục tú, dáng người mảnh khảnh; đôi mắt nhìn về phía mình lại mang theo hận ý. Ôi da, cũng là người quen, đúng là Nguyệt Nha Nhi, vị cô nương tự xưng bán nghệ chứ không bán thân ở Nghê Thường Các, Linh Vụ Hồ đây mà. Khó trách, là hồng nhan tri kỷ của nhị hoàng tử, tự nhiên là cũng phải đi vào.

Còn lại là Thành Đức Thao…

Quân đại thiếu không chút khách khí khẽ vươn tay, chắn Thành Đức Thao lại bên ngoài:

- Xin lỗi, Thành đại thiếu, mỗi vị khách mang theo thiếp mời cũng chỉ có thể đi vào ba người. Số người của nhị điện hạ đi vào đã đủ, ngươi không thể đi vào, hay là ra ngoài hóng gió đê, đợi chúng ta có thời gian lúc ấy dâng trà bánh lên cho ngươi dùng tạm!

- Tại sao ta không thể đi vào?

Thành Đức Thao trừng mắt chó, như muốn ăn thịt người. Hắn không ngăn cản người khác, sao phải cùng mình đối nghịch, có ý tứ gì đây? Nhìn ta không vừa mắt sao?

Đám người Nhị hoàng tử đi phía trước giờ phút này cũng xoay người nhìn lại. Ba người này, nhị hoàng tử bỏ ai ở lại cũng không tốt, Thành Đức Thao cũng đại biểu cho một phương quyền thế, đành phải nhẫn nại mang theo tiến vào, nhị hoàng tử cho rằng dùng thân phận của mình, mang thêm một người cũng không sao, một mắt nhắm một mắt mở cho qua, lại không ngở thằng ranh vô liêm sỉ Quân Khương Lâm này, cư nhiên sinh sự, muốn kiếm chuyện đây mà, thế này chẳng phải là không nể mặt mũi bổn hoàng tử hay sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK