Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lúc ấy, huynh đệ ba người chúng ta cùng nhau xuất chinh, sau trận chiến ấy, có vô số huynh đệ đã vĩnh viễn nằm xuống. Lúc ấy phụ thân ngươi đã rất đau lòng, ta tới bên cạnh người khuyên một câu: Nén bi thương thuận theo tự nhiên! Bạo trọng lấy thân thể." Quân Vô Ý ánh mắt mơ màng, nhớ lại chuyện xưa, chậm rãi nói: "Lúc ấy Đại ca đã nói, tại sao phải thuận theo tự nhiên? Tại sao phải nén bi thương? Tại sao phải thuận theo tự nhiên? Đệ đệ của ta,con của ta bị địch nhân giết. Tại sao ta phải nén bi thương thuận theo tự nhiên, bảo vệ thân thể."

Âm thanh của Quân Vô Ý rất lớn, cơ hồ là bắt chước thanh âm của đại ca năm đó: "Không sai, chúng ta phải bảo trọng thân thể, đàn ông không được mang theo đau buồn! Muốn khóc, phải khóc thống khoái! Muốn giết, liền giết nhẹ nhàng hùng dũng! Đàn ông không phải thuận theo tự nhiên! Bởi vì chúng ta muốn nghịch biến! Chúng ta muốn bảo trọng thân thể là bởi vì chúng ta phải đi càn quét địch nhân. Để cho huynh đệ chúng ta say này vĩnh viễn không cần phải nén bi thương thuận theo tự nhiên nữa!"

"Đàn ông không được mang đau buồn! Đàn ông không phải thuận theo tự nhiên!" Quân Khương Lâm yên lặng nhắc tới hai câu này, đột nhiên cảm giác toàn thân như có một dòng điện chạy qua, bị hào khí cùng sát khí của những lời này đáng thẳng vào linh hồn!

"Để cho đám huynh đệ của ta sau này vĩnh viễn sẽ không cần nén bi thương thuận theo tự nhiên nữa!"

Tựu một câu nói kia khiến cho Quân Khương Lâm đối với vị phụ thân mà mình chưa bao giờ gặp mặt kia đột nhiên sinh ra một loại kính phục từ trong đáy lòng!

Thiết huyết đàn ông, nên cười thì cười, muốn khóc sẽ khóc, tuyệt không làm ra vẻ làm bộ làm tịch, tùy ý mà đi, thế nhân đối xử lạnh nhạt, có quan hệ gì tới ta?

Hay cho một câu đàn ông không được mang đau thương! Đàn ông không phải theo theo tự nhiên!

Rất sâu sắc! rất hợp lòng ta!

Quân Khương Lâm đột nhiên cảm thấy kiếp trước của mình, nếu như có được một người cha anh hùng can đảm như vậy, mình hoàn toàn có thể tiếp nhận! Nếu như kiếp trước hắn là cha ruột của Khương Lâm, cũng là phụ thân kiếp này của ta! Có một người cha như thế, còn cầu gì cho bằng!

Thúc chất hai người ngồi lặng lẽ ở đó, hồi lâu cũng không có ai lên tiếng.

Đột nhiên bên ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân đến bên cửa liền dừng lại, một thanh âm vang lên: "Tam Tướng quân Vũ Đường đế quốc tướng quân Triệu Kiếm Hồn cho người tới bái tế nguyên soái, mời tướng quân định đoạt!"

"Triệu Kiếm Hồn?!" Hai mắt Quân Vô Ý phát lạnh, người này chính là địch nhân trên chiến trường của tam huynh đệ ba người, tại sao lại tới nơi này! "Mời hắn vào đi, cũng đã lâu rồi ta không nhìn thấy hắn! Cũng muốn trông coi vị lão bằng hữu này bây giờ thế nào rồi!"

"Vâng!" Tên lính đứng ngoài cửa đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.

Chỉ một lúc sau, phương xa chậm rãi xuất hiện một thân ảnh màu đen, người này di thường cao lớn, mặc một thân áo choàng màu đen, khuôn mặt cũng màu đen, cả người giống như một khối hắc cương thiết, long hành hổ bộ, ánh mắt không hề chớp một cái thẳng một đường tiến tới. Quân nhân Thiên Hương đứng hai bên ánh mắt tràn ngập địch ý. Thế nhưng hắn dường như lại không để ý đến hết thảy vẫn trầm ổn bước tới!

Người này dáng vẻ thon gầy cao lớn, vai rộng tay dài, mũi cao mắt thô, đường cong trên mặt cứng ngắc, giống như được đẽo bằng một thanh đao bén nhọn. Toàn thân mang theo một cỗ chiến ý sát phạt nồng đậm, một đường đi tới, ánh mắt không hề ngó nghiêng, không hề quay lại!

Hắn, Vậy mà lại một thân một mình tiến đến!

Tại trong quân doanh địch nhân tới bái tế đối thủ của mình. Độc thân mà đến!

Triệu Kiếm Hồn!

Hảo khí phách!

Hay cho một đại tướng quân Vũ Đường đế quốc!

Triệu Kiếm Hồn tới gần, đột nhiên đứng lại. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Quân Vô Ý, nói: "Quân Vô Ý, từ biệt nhiều năm, chúng ta lại gặp mặt." Thanh âm vang vang, không ngờ lại ẩn ẩn một loại khí tức sát phạt trong đó!

Quân Vô Ý không hề tỏ ra yếu thế, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trầm ổn nói: "Triệu Kiếm Hồn, ta cũng muốn gặp lại ngươi, đã rất lâu rồi! Thật sự đã rất lâu rồi!"

"Mười năm này, trên chiến trường không có Quân gia người..." Triệu Kiếm Hồn tự đáy lòng nói: "Ta, rất tịch mịch!"

"Nếu là mười năm này trên chiến trường còn có người của Quân gia, chỉ sợ giờ phút này chưa hẳn ngươi đã có cơ hội ở chỗ này cảm thán cái gì là tịch mịch." Quân Vô Ý lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Bởi vì ngươi đã sớm đầu thai chuyển thế rồi!"

Những lời này của Triệu Kiếm Hồn tuy rằng cuồng vọng thế nhưng trong khẩu khí của hắn có thể nghe ra được, trong đáy lòng chất chứa vô hạn tiếc nuối. Khẳng định chỉ có Quân gia mới xứng làm đối thủ của hắn! Nhưng khi lọt vào trong tai Quân Vô Ý, tuy biết rõ ý của hắn, thế nhưng làm một quân nhân có lòng tự tôn, đối với câu nói này của hắn không thể nghi ngờ là một lời phản kích đối với Thiên Hương đế quốc!

"Không sai, nếu như mười năm này trên chiến trường có người của các ngươi, có lẽ ta đã sớm vùi mình trong đất rồi! Thế nhưng các ngươi lại không tới! Vì sao các ngươi lại vắng mặt?" Thanh âm của Triệu Kiếm Hồn lại có chút phẫn nộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK