Hàn Trảm Mộng thở dài, ánh mắt phóng ra khoảng không bên ngoài đại điện, nhìn vào một tòa tiểu viện cô độc xa xa trên đỉnh Tuyết Phong, thầm nghĩ: "Dao nhi, khả năng của phụ thân cũng chỉ có thể làm tới đây thôi, ta chỉ hi vọng con...."
- Một khi đã như vậy, ta liền sẽ cố gắng sắp xếp ổn thỏa chuyện này!
Đại trưởng lão nói mà trong đó có một chút không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng phải buông xuôi:
- Lần này sẽ do nhị đệ dẫn theo tám vị trưởng lão xuống núi một chuyến. Để cho mọi chuyện ổn thỏa, ta xin mời luôn băng tuyết Thất Kiếm của lão thành chủ xuất môn đi cùng. Nếu như có đụng phải thần bí nhân có thực lực cao tuyệt kia thì chũng ta cũng có thêm phần nắm chắc.
- Tốt! Cứ quyết định như thế! Chuyện còn lại đều do đại trưởng lão toàn quyền quyết định!
Hàn Trảm Mộng xoa xoa trán rồi đứng lên, cùng thê tử rời đi, khi ra đến cửa đột nhiên quay đầu nói một cách cứng rắn:
- Dù có xảy ra chuyện gì, ta không cho phép mọi người đụng đến Quân gia! Nếu dám trái lời, ta sẽ đích thân báo cho phụ thân, đem người đó trục xuất khỏi Ngân Thành! Tuyệt bất dung tình!
Hắn nói xong, chậm rãi xoay người rời đi.
Nét mặt già nua của đại trưởng lão không có chút động tĩnh, nhưng trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, hắn chỉ lẳng lặng mà đứng đó, thật lâu sau mói xoay người nhìn Tiêu Bố Vũ mà nói:
- Đệ nên chuẩn bị thật tốt, buổi chiều hôm nay là bắt đầu hạ sơn, không nên có bất cứ sai sót gì!
- Đại ca, vậy còn việc của Quân gia thì sao?
Đôi mày bạc của Tiêu Bố Vũ khẽ cau lại.
- Vẫn còn nhiều cơ hội, sau này chúng ta bàn bạc kỹ hơn!
Tiêu Hành Vân hít một hơi thật sâu:
- Sau khi xuống núi, đệ nên hành động cho có chừng mực, không nên làm quá!
- Dạ!
Bên ngoài điện, Tuyết Sương Thanh đột nhiên ôm ngực, nghĩ lại mà lòng âm thầm sợ hãi:
- Nhờ có phu quân luôn kiên trì, nếu không, chỉ sợ Quân gia không thể thoát kiếp nạn lần này, mà Quân gia có bất hạnh gì, muội chỉ sợ Dao nhi cũng...
- Lần này tuy là ta có thể kết thúc mọi chuyện tại đây, nhưng tâm sự của Dao nhi vẫn rất khó giải quyết, chỉ còn cách bước một bước thì tính một bước mà thôi!
Hàn Trảm Mộng thở dài thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy bông tuyết, sau đó nhẹ giọng nói:
- Dao nhi đã đau khổ mười năm tròn, người làm cha như ta sao đành lòng ra tay chặt đứt hi vọng duy nhất của con nó chứ!
- Bất cứ là ai cũng không thể làm thương tổn nữ nhi của ta, người nhà của ta!
Hàn Trảm Mộng lạnh lùng thấp giọng nói, ống tay áo vung lên, một tảng đá lớn đang bị tuyết bao phủ đột nhiên dập nát thành bụi phấn, bay lả tả trong bầu trời đầy bông tuyết!
Tuyết Sương Thanh dựa thật sát vào người trượng phu, cảm thấy một cảm giác bình thản an toàn vô cùng, nàng cảm thấy khi nàng dựa vào bờ vai to rộng này cùa trượng phu, thì dù cho cả thiên hạ có tới gây sự cũng không thể chạm tới mình, chạm tới hai nữ nhi bảo bối của mình. Khi nàng nghĩ tới đây thì vô thức nở một nụ cười thỏa mãn.
Cách không xa đại điện, trên đỉnh tuyết phong cô đơn kia, có một tòa tiểu viện do băng tuyết làm nên, bên trong tiểu viện, một cô gái mặc áo bào trắng, thân hình thướt tha, mặt ngọc đang hướng về một phong thư mà đọc, sau đó bàn tay chợt run lên, nước mắt bắt đầu tràn mi mà rơi xuống thánh thót.
- Thật sự là chàng! Thương thế của chàng đã tốt hơn trước nhiều, thật là trời cao phù hộ...
Bạch y nữ tử vì vui mừng mà rơi cả nước mắt, lá thư trước mắt làm cho thân thể mềm mại của nàng run lên như liễu đưa trong gió. Một băng sơn nữ tử lạnh lùng trong mười năm, vì lá thư này mà tâm cảnh đã hóa băng của nàng đã hoàn toàn tan vỡ, chỉ còn lại sự yếu đuối vốn đã bị nàng chôn chặt trong tâm khảm bấy lâu nay!
Nàng khóc đến nổi nước mắt tuôn ra ướt đẫm vạt áo trắng, thanh âm lại càng nức nở. Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng đứng lên, tới trước đỉnh núi, vóc dáng tiều tụy của nàng đột nhiên quỳ xuống, nhìn lên bầu trời xanh đầy tuyết trắng, chấp hai tay lại mà thấp giọng khấn:
- Cảm tạ trời cao! Cảm tạ người đã giúp cho chàng khỏi hẳn; cảm tạ người đã giúp chàng không đau đớn nữa. Con mong người mang đến hạnh phúc cho chàng, tiểu nữ tình nguyện giảm thọ mười năm, thậm chí hai mươi năm để đổi lấy sự bình an cho Vô Ý huynh. Tuy ta và chàng không thể sống cùng một nơi, nhưng ta, mãi mãi sẽ là Dao nhi của chàng...:113:
Tiếng nguyện cầu nho nhỏ trong nháy mắt như tan vào gió tuyết trong hư không. Trên bầu trời đột nhiên cuồng phong nổi lên, bông tuyết chưa bao giờ ngừng rơi lại càng rơi nhiều hơn, bay ngập tràn trong không khí, lại càng làm nổi bật tấm thân gầy yếu đang quỳ trong gió tuyết của nàng. Tuy gió tuyết to lớn như thế, nhưng nữ tử này lại không nhúc nhích, vẫn thản nhiên mà quỳ, chân thành cầu nguyện, từng giọt nước mắt của nàng rơi xuống liền hóa thành bông tuyết, theo gió mà bay khỏi Ngân Thành đang ẩn hiện trong bão tuyết, như muốn bay tới nơi mà tâm tình nàng đang gửi gắm.:113:
Không lâu sau, có hơn mười đạo thân ảnh liên tục bay ra khỏi Ngân Thành mà hạ sơn.
Sáng sớm, Quân đại thiếu đã bị mập mạp quỷ khóc thần gào lôi ra khỏi giường, hắn vừa mở mắt đã thấy mập mạp đang mặc một thân áo bào màu xanh đen, tinh thần có vẻ khác ngày thường, toàn thân cũng hơi gầy đi một chút, ít ra còn có vẻ giống con người hơn một chút.
Khuôn mặt được cạo sạch, tóc cũng được búi thành một búi vuông vức gọn gàng, trên mặt lại trắng toát một lớp phấn... Tên mập mạp này lại cư nhiên dám bôi phấn lên mặt, lại còn bôi một lớp thật dày nữa chứ....
- Ọe, ọc ọc...
Quân Khương Lâm thấy thế liền lùi ra xa:
- Mập mạp, ngươi có biết cái mặt bôi son trát phấn của ngươi sẽ dọa chết người không? Không ngờ lại đánh phấn dày tới mức này, ngươi muốn giả làm quỷ sao? Mới sáng sớm đã gọi ta dậy nhát ma làm gì?