Độc Cô Tiểu Nghệ thoáng cái tròng mắt đã mở tròn, lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ, nàng mặc dù còn tuổi nhỏ thuần khiết, nhưng cái từ "giao hợp" này dĩ nhiên cũng biết rõ.
Quản Thanh Hàn ở một bên tuy nghĩ tới tên tiểu thúc tử này nhất định sẽ tác quái, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra, người này rõ ràng bại hoại vô sỉ đến mức độ thế này, có thể làm ra một việc như thế. Lúc trước nghe được cái tên đã thấy quái dị này, nàng đã cảm thấy có chỗ không đúng. Bất quá Quản Thanh Hàn dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, còn không rõ chuyện nam nữ, chỉ nghĩ hắn là tên vô sỉ chứ không nghĩ tới tên này đã vô sỉ tới cực điểm rồi.
Cho hắn lên xe đã là phá lệ lắm rồi, hiện tại lại để cho...
- Quân Khương Lâm!
Quản Thanh Hàn mày liễu dựng lên, mắt phượng hằm hằm sát khí:
- Ngươi tên hỗn đản này nhiệt náo đủ rồi chứ? Có phải muốn ta lại đem ngươi đạp xuống dưới xe? Cho ngươi lên xe ngựa đã là sai lầm rồi, vậy mà ngươi còn không biết thế nào là đủ.
- Thanh Hàn tỷ tỷ đừng tức giận. Trong người hắn còn có độc, có thể ảnh hưởng đến tính mạng a.
Độc Cô Tiểu Nghệ lo lắng nhìn Quản Thanh Hàn, giống như khuyên giải nói.
- Hắn có bị thương gì đâu, cũng không có trúng độc, căn bản cũng không có cái gì Âm dương hòa hợp tán!
Quản Thanh Hàn thở mạnh một hơi:
- Vừa rồi ngồi xe không sao, hắn cưỡi ngựa liền té xỉu, bên ngoài người ta nói hắn bị thương, miệng lại bảo trúng độc, Tiểu Nghệ muội muội, ngươi còn muốn bị hắn lừa gạt tới khi nào? Ngươi không thể thanh tỉnh lại mà dùng não để nghĩ sao?
- A? Thanh Hàn tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận a, tỷ nói hắn thật ra là giả bộ? Không có trúng độc gì phải không? Độc Cô Tiểu Nghệ mặt mũi lập tức ửng hồng, giương nanh múa vuốt, cơ hồ sắp tức chết.
Nghĩ đến việc mình tin tưởng lời của hắn, đang suy nghĩ làm thế nào lừa Thanh Hàn tỷ tỷ ra ngoài, mình cũng muốn cho hắn giải độc, Độc Cô Tiểu Nghệ không khỏi xấu hổ bừng bừng, chỉ một thoáng cả cổ cũng đỏ, chui ngay vào ngực Quản Thanh Hàn, che mặt nói:
- Thanh Hàn tỷ tỷ... Ta không muốn sống nữa.
- A, ngươi không phải định giúp hắn giải độc thật chứ?
Quản Thanh Hàn đã đoán đúng. Tiểu nha đầu này dễ gạt quá đi.
- Oạch, ta nhớ sai rồi thì phải, hình như ta không có trúng độc.
Quân Khương Lâm xấu hổ ho khan vài tiếng, nói khẽ. Hai nàng đồng thời mở to mắt nhìn hắn, việc này cũng có thể nhớ lầm sao?
Quân Khương Lâm ngồi dậy, cười híp mắt nói:
- Đường còn dài lắm, thời gian còn nhiều, cũng thấy hơi nhàm chán, hay là chúng ta nói chuyện, kể chuyện xưa thế nào?
Hai nàng kinh ngạc vô cùng trợn to mắt nhìn Quân đại thiếu gia, thật sự không thể tin trên đời này lại có người da mặt dày đến thế này! Nói dối bị vạch trần, gian kế bị bóc trần, dụng tâm vô lại cũng bị vạch trần hết cả, người này rõ ràng mặt không đỏ hơi thở không gấp, một chút biểu lộ ý tứ cũng không có, tự nhiên chẳng biết xấu hổ còn nói: "Chúng ta nói chuyện, kể chuyện xưa thế nào?" nhằm xoa dịu đi sự xấu hổ.
Có loại người thế này sao? Da mặt người này được làm từ cái gì đây?
Quát một tiếng, Độc Cô Tiểu Nghệ vươn người nhào tới.
- Ai cho ngươi gạt ta, ngươi cái tên bại hoại…đồ bại hoại.
Mỗi ngày trôi qua, Quân đại tiên phong đều hết sức thoải mái, ven đường suốt lộ trình vơ vét tài sản, Quân Đại Thiếu đã kiếm được một số tiền phi nghĩa khá lớn. Lúc tối trời còn có hai vị mỹ nữ làm bạn, thanh khí hương thơm ngào ngạt, mềm mại ôn nhu, Quân Khương Lâm vui đến quên cả trời đất.
Nếu không phải trong cơ thể Khai Thiên Tạo Hóa Công không lúc nào không vận chuyển, chỉ sợ luyện công cũng chẳng thèm để ý.
Bất quá đoạn đường tiếp theo, tâm tình thư sướng, Khai Thiên Tạo Hóa Công đến bình cảnh lại có chút buông lỏng, nếu đổi thành Huyền khí mà nói, đã đột phá Ngọc Huyền trung giai, sắp đạt tới Ngọc Huyền đỉnh phong.
Mà bên ngoài Tàn Thiên Phệ Hồn hai nhóm bộ đội trên đoạn đường này, cơ hồ mỗi ngày đều chém giết tàn khốc, khí thế cũng càng ngày càng ngưng tụ, hơn hai trăm người thấp thoáng đều có dấu hiệu đột phá. Hai trăm năm mươi người ở cùng một chỗ, tỏa ra sát khí thê lương, đã đủ để khiến bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng đều giật mình.
Vốn Quân đại thiếu gia còn muốn hưởng giai đoạn tốt đẹp này lâu thêm vài ngày, nhưng bởi vì số lần ra tay của Tàn Thiên Phệ Hồn càng ngày càng ít, Quân đại thiếu gia cũng đoán được một chuyện.
Trước mắt núi non dựng đứng, con đường càng thêm nguy hiểm, tùng lâm cũng nhiều hơn, càng ngày càng dày đặc, vốn phải là thiên đường của lục lâm hào kiệt, nhưng thật ngoài ý muốn cường đạo thổ phỉ càng ngày càng ít, chính bởi vì nơi này cách Huyết Hồn Sơn Trang không xa, những tiểu mao tặc dĩ nhiên mai danh ẩn tích núp kĩ.
- Thiếu gia, đã xa hơn sáu trăm dặm, mục đích của chuyến này của chúng ta là Thiên Phạt sâm lâm! Mà vị trí của Huyết Hồn Sơn Tranh hơi chếch một chút, Thiên Phạt nằm bên ngoài Thiên Nam thành.
Mặt chính quay về phía hai dãy núi trong Thiên Phạt sâm lâm. Vương Đống chỉ tay, hướng về Quân Khương Lâm bẩm báo.
- Đi suốt quãng đường, cần bao nhiêu tháng? Lần trước các ngươi không phải rất nhanh sao?
- Thiếu gia, chúng ta hành quân gấp, không giống như lần này cố kỵ nhiều như vậy a. Tất cả đều lấy tốc độ làm mục tiêu. Lần trước chúng ta đều ra roi thúc ngựa, ngày đêm thần tốc, một ngày một đêm ít nhất cũng có thể đi một ngàn ba trăm dặm. Hơn nữa, chúng ta đi Thiên Phạt sâm lâm chọn hướng khác, phía bên đó cao cấp huyền thú cũng không nhiều, hầu hết chúng ta có thể ứng phó huyền thú cấp thấp, nếu từ chỗ này tiến vào, sợ là ba trăm người chúng ta không ai có thể đi ra. Hơn nữa chúng ta lần này đi theo đại đội hành quân, tuy là tiên phong, đi đầu một bước, nhưng cũng không thể cách chủ lực bộ đội quá xa, trên đường còn chiến đấu hủy diệt, tốc độ như vậy, kỳ thật đã xem là rất nhanh rồi.