Dưới sự dẫn dắt của Thiên Hương đệ nhất nhân, mọi người cùng nâng ly uống, Kim Thu tài tử yến, coi như là chính bắt đầu. Mỗi người cũng biết, kế tiếp, đó là các vị tài tử thể hiện tài nghệ của mình, mà các vị văn võ bá quan, mỗi người đều chuẩn bị bình phán! Vở kịch hay, lúc này mới mở màn!
Khẽ ho nhẹ hai tiếng, lão phu tử tuổi già sức yếu của Văn Tinh thư viện Mai Cao Tiết run rẩy đứng lên, trước tiên hướng hoàng đế bệ hạ hành lễ, sau đó vái chào một vòng nói:
- Bệ hạ, các vị đại nhân, Kim Thu tài tử yến lần này đúng vào dịp tết Trùng Dương(ngày 9 tháng 9 Tết Trùng Dương còn gọi là tết Cúc Nguyệt. Ngày này theo tập tục của làng quê, lập nên lễ hội Hoa Cúc, treo đèn Hoa Cúc, uống trà Hoa Cúc, uống rượu Hoa Cúc...) đúng là quãng thời gian đẹp của đời người, lão phu xin đại biểu cho trăm ngàn học sinh của Văn Tinh thư viện cung chúc bệ hạ thiên thu vạn đại, cầu trời phù hộ cho Thiên Hương ta quốc thái dân an, văn võ cường thịnh, sớm ngày bình định các quốc gia trên đại lục, nhất thống giang sơn tạo phúc cho chúng sinh! Thịnh hội hôm nay, nhờ hoàng ân bao la của bệ hạ, ta tại đây xin được đề bạt nhân tài không qua khoa cử, không hạn chế quy cách.
Hắn nói luyên thuyên một trận chỉ là màn mở đầu. Đúng lúc đang muốn đi vào chủ đề chính, đột nhiên một thanh âm thấp giọng oán hận vang lên:
- Đường đường là hoàng gia đại yến, như thế nào chỉ vẻn vẹn có vài món ăn, cái này thật hết chỗ nói! Mập mạp à ta cũng thông cảm ngươi bụng lớn nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho mấy người chúng ta một chút chứ, ngươi sao có thể ăn như vậy, một bàn đồ ăn thoáng cái đã bị mình ngươi thu hoạch hết rồi.
Cái âm thanh này nghe cũng không lớn lắm, thậm chí người nói đã hết sức hạ thấp thanh âm, nhưng lúc này trên đai điện ngoại trừ Mai Cao Tiết là đang nói ra, những người khác đều không nói một lời, không khí yên ắng đến mức châm rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, mọi người tức khắc đều rõ ràng nghe được, trên mặt mỗi người lập tức hiện ra vẻ cổ quái.
Người phát ra tiếng nói đúng là Quân Khương Lâm, Quân đại thiếu gia đã có lòng phá rối đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Còn kẻ bị hắn chỉ trích chính là Đường Nguyên tay đang cầm nửa con cua kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt hết sức oan uổng. Lão đại, rốt cuộc thì hai ta ai ăn được nhiều hơn? Ta mặc dù ăn được không ít nhưng cũng không bằng một nửa của ngài a. Ngài nói lời này thật quá vô lương tâm rồi!
Mai Cao Tiết đang cảm khái vạn phần với bài diễn thuyết, đột nhiên bị tạp âm kia cắt đứt, không khỏi cảm thấy giận dữ, kẻ cắt ngang lời nói của mình lại là một kẻ vô sỉ thốt ra một câu cũng vô sỉ không kém, khiến lão càng thêm khí trùng ngưu đấu (sao Ngưu và sao Đấu, ý nói tức giận lên cao tới trời), đang định mở miệng quở trách một phen lại nghe thấy một thanh âm ồm ồm như tiếng gõ chiêng rất là khinh bỉ nói:
- Gặp qua không ít vô sỉ nhưng cũng chưa thấy kẻ nào vô sỉ như vậy, rõ ràng chính mình đem mấy đồ tốt ăn sạch, cư nhiên còn vu khống cho người khác ăn nhiều, đây là cái loại người gì a.
Người nói đúng là Độc Cô Anh, Độc Cô Anh vẫn đang tức giận vì không cướp được tay gấu, lúc này đương nhiên muốn đứng ra phát biểu bất mãn, hắn cũng không phải cố ý nói to nhưng hắn người cao ngựa khỏe cho dù là nói chuyện bình thường thì so với người khác thì ăn to nói lớn hơn nhiều, hơn nữa Quân đại thiếu gia tác quái là toàn trường nghe thấy, nếu so sánh cấp độ thanh âm mà nói, so với Quân đại thiếu gia lúc nãy dĩ nhiên là to hơn nhiều!
Quân Khương Lâm thấy có người trợ trận, hứng thú càng tăng, bĩu môi một cái nói:
- Ta có thể không ăn nhanh được sao? Nhà người ta đều là đến một, hai người, nhà các ngươi thì ghê rồi, một nhà hơn mười cái miệng ăn suýt nữa đến đủ, kẻ nào cũng cường tráng béo tốt, đít to eo tròn, hết lần này tới lần khác đều kéo cả đám đến tham gia, ta nếu không ăn nhanh phỏng chừng nước sôi cũng không có mà uống.
Đường mập mạp vội vàng đứng lên hòa giải:
- Tam thiếu, điều này cũng không có gì đáng trách, dù sao bữa cơm này hắn cũng không mất tiền a.
Lời này vừa nói ra, ngay cả hoàng đế bệ hạ ngồi trên cao cũng không kìm được phát ra một tiếng quái thanh. Còn mấy lão nhân thì cười đến nỗi mặt mày méo mó, chỉ có Độc Cô Tung Hoành là trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đường mập mạp như muốn ăn tươi nuôt sống.
Thoáng chốc trong đại điện trang nghiêm khắp nơi đều là thanh âm che miệng cười "hĩ hĩ, hự hự..."
Mai Cao Tiết lão tiên sinh tức giận đến nỗi cả người phát run, đang muốn phát tác, đột nhiên một thanh âm oán giận nói:
- Quân gia các ngươi quả nhiên tất cả đều kiêu ngạo ngang ngược a, thật là danh bất hư truyền.
Mọi người một trận kinh ngạc, nhìn lại nơi phát ra tiếng nói thấy người nói chuyện một thân áo trắng ngồi ở ghế trên, cũng là khách quý của yến hội lần này: Phong tuyết ngân thành Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô đương nhiên biết sự tình giữa thúc thúc Tiêu Hàn của mình cùng Quân gia Quân Vô Ý, hơn nữa công chúa Hàn Yên Mộng từ khi ở Quân gia trỏ về trên miệng vẫn đắc ý tự xưng đã thu nhận một tên hậu bối, điều này làm cho Tiêu thiếu gia trong lòng rất không thoải mái, nhân lúc này liền làm đầu tàu gương mẫu mở miệng châm chọc.
- Cho hỏi vị này là ai?
Quân Khương Lâm tỏ vẻ không nhận ra hỏi.
- Tại hạ họ Tiêu, Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu gia Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô lông mày nhíu lại, cười hắc hắc hai tiếng, ngực ưỡn thẳng, trong tay xoát một tiếng mở ra cây quạt giấy từ từ lay động mấy cái, ánh mắt đắc ý quét qua phía bàn có mỹ nữ như mây một cái, động tác thật là tiêu sái.
- Tên rất hay!
Lý Du Nhiên ngồi ở một bên nói:
- Tên này của Tiêu huynh thật sự là siêu phàm thoát tục. Quả là có tiên khí!
Địch nhân của địch nhân chính là bạn của mình. Tiêu gia cùng Quân gia có cừu oán Lý Du Nhiên tất nhiên rất muốn lợi dụng.
- Ha ha. Nói đến tên của tại hạ đúng là cũng có chút lai lịch.
Tiêu Phượng Ngô rất là đắc ý, được Lý Du Nhiên gãi đúng chỗ ngứa liền tỉ mỉ giảng giải nói:
- Nghe nói năm đó tại một đêm khi sắp sinh tại hạ, gia mẫu nằm mơ thấy một con phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng. Cho nên tại hạ được đặt cho cái tên Phượng Ngô.
- Đúng là trời ban cho tên hay!