Quản Đông Lưu thở dài thật sâu:
- Ở đó, con đã từng chạm mặt một lục y thiếu niên đúng không?
- Là hắn sao?
Quản Thanh Hàn nhất thời nhớ lại, khi đó có một vị lục y thiếu niên bám theo sau nàng cả một đoạn đường, nhưng nàng không thèm liếc mắt một cái, cuối cùng hắn thất vọng bỏ đi, trước khi bỏ đi hắn còn nói lại một câu: "Ta không cần biết nàng là ai, cũng không cần biết thân phận của nàng là gì, ta chỉ biết nàng chắc chắn sẽ trở thành nữ nhân của ta ha ha ha...". Khi đó Quản Thanh Hàn còn nghĩ: " Người này thật sự là quá mức vô lại!"
- Tên này đương nhiên là quá mức vô lại, nhưng vô lại hơn nữa là hắn mang họ Lệ.
Quản Đông Lưu cười khổ một tiếng:
- Hắn chính là Lệ Đằng Vân, con trai duy nhất của Tuyệt Thiên Chí Tôn Lệ Tuyệt Thiên! Cũng chính là thiếu chủ duy nhất của Thiên Nam Huyết Hồn Sơn Trang!
Những lời này vừa phát ra giống như ai ném một quả bom vào giữa bàn ăn. Trong khoảnh khắc này, cả đại sảnh lại rơi vào tĩnh lặng thêm một lần nữa, tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy! Tuyệt Thiên Chí Tôn Lệ Tuyệt Thiên chính là người được xưng danh đứng thứ hai trong thiên hạ, chỉ dưới một mình Thần Ưng Chí Tôn Vân Biệt Trần. Thậm chí, có rất nhiều người đều cho rằng nếu không phải Vân Biệt Trần có cơ duyên hiếm có, kết bạn với một vị cửu cấp huyền thú, nếu chỉ so sánh thực lực bản thân, chưa chắc Lệ Tuyệt Thiên chịu thua!
- Lệ Đằng Vân sau khi tra xét thân phận của Thanh Hàn, hắn liền lập tức phái người đến Quản gia của ta thông tri. Hắn nói nếu chúng ta không đồng ý, bất luận là Quản gia hay Quân gia, lập tức bị tiêu diệt!
Trong giọng nói của Quản Đông Lưu tràn ngập sự hiu quạnh, có cả sự vô lực, nhục nhã.
" Thiên Nam Huyết Hồn kình thiên khinh, phương Bắc Phong Tuyết chú Ngân Thành"! Đây là hai đại thần bí thế lực nổi danh đương thời. Phong Tuyết Ngân Thành, Huyết Hồn Sơn Trang! Loại phong cách hành sự này cũng chính là thủ đoạn của Lệ Tuyệt Thiên và Huyết Hồn Sơn Trang! Không cần biết nguyên nhân, dùng vũ lực tuyệt đối mà đoạt lấy! Khuôn mặt Quản Thanh Hàn trắng bệch không còn chút máu! Trắng bệch tới mức đáng sợ! Không ngờ tên thiếu niên vô lại kia lại là Lệ Đằng Vân, thiếu chủ duy nhất của Huyết Hồn Sơn Trang! Cơ bản hắn chẳng là cái gì, nhưng phái sau hắn là Lệ Tuyệt Thiên, là cả Huyết Hồn Sơn Trang! Đây là một thế lực mà Quản gia hay Quân gia, thậm chí cả Thiên Hương đế quốc cũng không dám trêu chọc vào!
- Ha ha ha, tên Lệ Tuyệt Thiên này năm nay bao nhiêu tuổi? Nếu tính toán cho đúng, chắc hắn cũng đã hơn một trăm tuổi rồi phải không? Không ngờ "khả năng" chiến đấu của hắn cường hãn như vậy, già như thế mà có đứa con trai mới hai mươi tuổi?
Quân Khương Lâm phì cười:
- Nếu nói vậy, chẳng phải thời điểm hắn ít nhất đã tám mươi tuổi mới sinh thằng con này? Thật sự là "lão trai sinh châu" nha (con trai già còn kết ngọc), quả là bội phục, bội phục! Con quyết định rồi, từ nay về sau Lệ Tuyệt Thiên này chính là thần tượng của con ha ha ha....
- Khương Lâm, chuyện này con cảm thấy buồn cười lắm sao?
Quân Vô Ý nhíu mày một chút, tỏ vẻ thất vọng: "Đây là đại sự sinh tử tồn vong của hai nhà, Quân Khương Lâm tại sao lại cười cợt thế này?"
- Buồn cười chứ! Buồn cười cực kỳ! Lão già mất nết Lệ Tuyệt Thiên đương nhiên là buồn cười, nhưng buồn cười nhất chính là… ngươi!
Quân Khương Lâm quay đầu nhìn thẳng vào mặt Quản Đông Lưu cười lạnh một tiếng:
- Huyết Hồn Sơn Trang muốn kết thông gia, Quản gia không thể trêu vào Huyết Hồn Sơn Trang thì đã sao? Vì thế mà ngươi cũng không thèm để ý đến danh tiết của nữ nhi của mình, cứ đương nhiên coi nữ nhi của mình là một loại hàng hóa, muốn bán là bán, muốn trao đổi là trao đổi sao?
Quân Khương Lâm cười trào phúng nói tiếp:
- Dùng sự trong sạch và hạnh phúc của một cô nương để đổi lấy sự sinh tồn và tiền đồ của một gia tộc mấy ngàn người phải chăng là quá lời?
- Thật sự ta cũng không muốn làm như vậy! Thanh Hàn chính là con gái ruột của ta, cũng là đứa con gái duy nhất mà ta có! Ta cũng vô cùng đau khổ!
Quản Đông Lưu nhìn Quân Khương Lâm một cách phẫn nộ:
- Nhưng trên dưới Quản gia có hơn cả ngàn người, chẳng lẽ vì chuyện này mà hy sinh toàn bộ hay sao? Chỉ vì bảo vệ sự an toàn tạm thời của nữ nhi con ta mà bắt toàn bộ Quản gia phải bồi táng theo sao? Các ngươi cơ bản không biết sự đáng sợ của Huyết Hồn Sơn Trang!
- Các ngươi dâng nàng vào miệng người khác để chịu nhục nhã, chẳng lẽ sau này các ngươi có thể kéo dài hơi tàn trong thanh thản sao? Các ngươi có thể kiếm lợi một cách sỉ nhục như vậy sao? Có phải các ngươi mong rằng sau khi bán đứng Quản Thanh Hàn, sau đó làm con chó theo đuôi của Huyết Hồn Sơn Trang phải không?
Quân Khương Lâm cuối cùng không nhịn được nữa mà bùng nổ. Hắn cảm thấy chuyện này vô cùng buồn cười:
- Các ngươi có từng suy nghĩ các ngươi dựa vào cái gì mà bắt Quản Thanh Hàn phải hi sinh cho Quản gia các ngươi? Các ngươi lấy tư cách gì đem nàng bán đứng để đổi lấy sự bình yên chó má của các ngươi? Chuyện tình bán nữ cầu vinh như vậy mà còn nghĩ mình vô cùng cao thượng và vĩ đại sao? Ta đang suy nghĩ trong cả đám các ngươi có tên nào biết hình dáng hai chữ "liêm sỉ" ra sao không!
- Người xưa có nói gian khổ cách mấy cũng chỉ chết một lần mà thôi! Ta nói, chết ai mà chẳng phải chết, bị tiêu diệt thì đã sao, có cái chó gì ghê gớm đâu? Nhưng các ngươi sinh tồn trên sự sỉ nhục như thế, các ngươi không thấy hổ thẹn sao? Con cháu đời sau của các ngươi có thể thanh thản mà sống, hương khói cường thịnh cho các ngươi sao?
Quân Khương Lâm phun ra một bãi nước bọt phẹt một cái:
- Cái gì mà con cháu nối dõi, hương khói đời đời truyền xuống? Nói thẳng con mẹ nó ra là một đám nam nhân nữ nhân vô sỉ phát tiết con bà nó dục vọng mà thôi! Các ngươi có thể khoái hoạt, các ngươi "nhấp nhổm" lên xuống, sau đó không thèm có trách nhiệm? Đây là cái lý luận chó mà gì!