Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tên Quân Khương Lâm này, hắn không thể ngồi yên một chỗ mà! Vốn ở kinh thành đã làm ra những chuyện rối rắm, vỗ mông một cái đã đi Thiên Nam. Đi Thiên Nam thật ra cũng là một điều tốt, ai ngờ lại làm ra sự tình xấu xa như vậy! Hiện tại thì tốt rồi ah! Thật sự thì nếu việc này phát sinh ở nhà nào khác thì nhiều nhất cũng chỉ bị người ta cười chê một chút, nhưng lại phát sinh ở trên người Quân Khương Lâm, đây chắc chắn là một cơ hội tấn công tốt nhất cho kẻ khác. Không nên quên Quân Khương Lâm đoạn thời gian trước ngay tại trước cung vàng điện ngọc, làm trò trước tất cả văn võ bá quan hoàng thân danh tiếng một nước, nhục mạ đương quan đại nho. Hơn nữa, Quân Chiến Thiên lão nhân kia luôn luôn khinh thường tất cả, hai phe quân sự và chính trị mâu thuẫn tồn tại đã lâu ngày, há có thể không nhân cơ hội này mà "bỏ đá xuống giếng".

Biểu tình của Hoàng đế bệ hạ rất đau lòng, ý tứ là muốn giúp đỡ mà không được (nguyên văn là muốn rèn sắt thành thép mà không được).

Hoàng hậu nương nương thần sắc dị thường trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi ở một bên, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy những lời hắn nói, lại tựa hồ là nghe thấy được nhưng căn bản không có biểu cảm gì. Tuy nhiên, trên mặt Linh Mộng công chúa hơi có chút ảm đạm cùng vẻ sốt ruột, nhìn thấy phụ hoàng có vẻ rất lo lắng.

Tình hình hôm nay đã diễn ra khá nhiều lần trong khoảng thời gian này, lần nào hoàng đế bệ hạ cũng tới nơi này gặp mặt, tìm cớ đến trò chuyện cùng Hoàng hậu nương nương, chẳng qua buổi nói chuyện lần này có nội dung liên quan tới Quân Khương Lâm mà thôi.

Mà mỗi buổi nói chuyện đều diễn ra giống nhau vô cùng: Hoàng hậu nương nương mặt lạnh lùng băng lãnh không nói được một lời, sau đó hoàng đế bệ hạ nói xong, thở dài bỏ đi.

Từ lúc Linh Mộng công chúa quan sát tới nay, nhìn thấy phụ hoàng mẫu hậu, đa số đều là tình trạng này. Trong lòng của nàng cũng cảm thấy phụ hoàng mình thực đáng thương. Mười mấy năm trời đều khổ như vậy. Loại khổ sở này làm sao trải qua tận mười mấy năm được nhỉ? Phụ hoàng của mình dù thế nào cũng là vua của một nước, vậy mà lại ăn nói khép nép nhỏ nhẹ trước một nữ nhân hơn mười năm, sự say mê điên cuồng hơn mười năm này, còn có gì không thể chứng minh cho tấm lòng của phụ hoàng?

Nhưng mẫu hậu vẫn chưa bao giờ có nửa điểm thay đổi.

Tại sao vậy chứ?

"Dạ thúc thúc rất đáng thương, nhưng phụ hoàng cũng đáng thương không kém!" Linh Mộng công chúa nghĩ thầm trong lòng, đối với hai nam nhân si tình tới mức khờ dại này, nàng vô cùng đồng cảm. Thậm chí, nàng không biết mình nên làm như thế nào mới tốt, hoàn toàn không biết mình rốt cuộc nên theo bên nào.

Loại tình huống này đã duy trì bao lâu? Hoàng đế bệ hạ chỉ biết quả thật đã rất lâu rồi. Lâu đến mức cả hắn cũng không nhớ từ lúc nào. Tuy nhiên, hoàng hậu nương nương lại nhớ rõ vô cùng.

Lúc đầu, nàng cũng là mẫu nghi thiên hạ rất mẫu mực, hai vợ chồng tương kính như tân, đến lúc sau khi tiểu Linh Mộng ra đời, hoàng đế bệ hạ vô cùng phấn khởi, có chút đắc ý vênh váo, rốt cục khi say rượu nói ra một chuyện tuyệt không nên nói, nên làm cho Hoàng hậu nương nương biết một sự tinh trọng đại.

Đó là sự tình về nguyên nhân gia tộc của Dạ Cô Hàn bị diệt môn khi xưa!

Từ đó về sau, tình trạnh này tiếp diễn trong hơn mười năm! Cho đến bây giờ vẫn không có nửa điểm ấm áp, chí có một khối băng lạnh lẽo làm đông cứng mối quan hệ này! Mà có lẽ suốt cuộc đời, khối băng này cũng sẽ không bao giờ tan!

Lúc này đây tựa hồ cũng không ngoại lệ, hoàng đế bệ hạ thở dài, rốt cục nói xong, nhìn thê tử của mình vẫn không phản ứng gì, liền đứng lên muốn rời đi. Chuyện này đã hình thành thói quen rồi, nếu hoàng hậu lúc này đáp lại thì mới thật sự là quái lạ.

Nhưng lần này lại thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.

Quái sự đã xảy ra!

- Quân Khương Lâm ở kinh thành thế nào không cần người nói, mọi người ai cũng rõ ràng! Nhưng hắn đi Thiên Nam cũng do ngươi để cho hắn đi chịu chết! Bây giờ lại nói mình giống như vô tội không có liên quan gì, tôn kính hoàng đế bệ hạ, ngươi vì cái gì luôn dùng loại thủ đoạn này để biểu lộ con người mình thế? Chẳng lẽ ngươi không thể thay đổi phương pháp sao? ( Ta nghĩ hoàng hậu đã xem thường ông vua này, nên xưng chàng và thiếp ko hợp, nói còn ko thèm nói, sao lại chàng với thiếp được, nên ta dùng "ta" và "ngươi" – Biên)

Hoàng hậu nương nương nói thật chậm rãi.

Hoàng đế như gió lốc quay người lại nói:

- Nàng nói cái gì? Nàng có biết nàng đang nói cái gì không?

- Ta đương nhiên biết ta đang nói cái gì, ta đang nói… ngươi có cần vô sỉ đến mức này không! Làm vua của một nước, ngươi tínhtoán như thế không sợ làm tổn hại hình tượng của mình sao? Đại trượng phu dám làm dám chịu, ngươi bây giờ có xứng với ba chữ "đại trượng phu" không?

Hoàng hậu nương nương chậm rãi, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng.

Hoàng đế thực kinh ngạc, từ trước tới nay, hắn ngồi tại chỗ này nói chuyện, nàng chưa bao giờ đáp lại. Lúc trước hắn cũng đã từng đề cập tới Quân Khương Lâm ngay tại nơi này, nàng cũng chưa từng nói một lời nào. Nhưng hôm nay lại bất ngờ có thái độ bất thường. Thậm chí còn trách móc chua cay sự điên đảo hắc bạch của hắn! Trong mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên nàng trả lời hắn! Vì sao?

Rốt cuộc vì cái gì?

Những năm gần đây, trong nội tâm của nàng có một loại tâm trạng áy náy, luôn luôn muốn vãn hồi. Dù sao, đây là một giấc mộng xuân thì của nàng…

Trong trí nhớ của hoàng đế, hoàng hậu luôn luôn đoan trang tao nhã, chưa bao giờ nóng tính thái quá, cho dù có mất hứng, cũng rất ít khi nói chuyện bén nhọn như vậy; chỉ có năm đó sau khi biết chân tướng sự thật của chuyện kia, nàng mới kích động, chỉ duy nhất một lần đó, nhưng hôm nay…

Linh Mộng công chúa hoảng sợ nhìn phụ hoàng, sau đó lại nhìn mẫu hậu, nàng đã quen với cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người nên cũng bất ngờ, nàng không hề hay biết lần này lại là biến cố mà mà khó có thể tưởng tượng, trong lúc bất ngờ này nàng cũng không biết phải làm sao.

- Ta vô sỉ, nàng vì cái gì luôn nói ta vô sỉ? Dựa vào cái gì nói ta vô sỉ?

Hoàng đế bệ hạ nổi giận đứng lên:

- Ta là hoàng đế! Ta suy nghĩ cho cả giang sơn, ta suy nghĩ vì thiên hạ con dân, ta sai chỗ nào? Ta cai quản hàng tỷ con dân thiên hạ, có chỗ nào không xứng với ba chữ đại trượng phu kia?

- Vì giang sơn xã tắc? Vì thiên hạ con dân? Bao nhiêu lý do vĩ đại, bao nhiêu đường hoàng! Ngươi tại sao không nói ngươi cũng vì chính ngươi mà suy nghĩ? Bởi vì ngươi ích kỷ! Bởi vì ngươi sợ chết! Bởi vì ngươi sợ bị người lật đổ! Cho nên đối với người khác ngươi đều có nghi kỵ! Cho dù là ai ngươi cũng không tin, không dám tín nhiệm! Ngươi lại cố tình đem hắn đề bạt, sau đó chờ thời điểm hắn có địa vị cao, nắm giữ một chút thực lực, ngươi quay lại cắn hắn, đẩy hắn xuống vực sâu không đáy, vĩnh viễn không siêu sinh. Ngươi dùng cách này để hướng tới quần thần cảnh cáo, ngươi thay đổi như chong chóng, trở mặt như trở bàn tay, không gì làm không được. Lại mượn việc này hướng các đại thần nói ngầm: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ngươi chẳng lẽ còn cho rằng ngươi rất cao mình? Không! Kẻ thật sự thuận theo ngươi là an toàn sao? Thuận theo ngươi cũng chưa chắc an ổn, nhưng kẻ dám nghịch ngươi thì nhất định phải chết!

Hoàng hậu chua cay nhìn của hắn:

- Nhưng hiện tại thì sao, ngươi không còn biện pháp chứ gì? Cho nên ngươi mới kích động như vậy!

- Nói hưu nói vượn! Ý kiến đàn bà! Nàng hiểu được cái gì?

Hoàng đế rít gào âm ầm. Tại trước mặt vị hoàng hậu này, hắn cảm thấy chính mình đã mất đi sự tự nhiên giả tạo, biện pháp gì cũng hoàn toàn không có hiệu quả, luôn mất bình tĩnh, không thể khống chế cơn giận của bản thân!

- Ta nói hưu nói vượn? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Chẳng lẽ ta nói oan uổng cho ngươi? Vậy ta hỏi ngươi! Khi xưa Dạ gia vì sao bị giết tộc?

Hoàng hậu bi ai cười lớn một tiếng, đột nhiên đứng lên:

- Quân Vô Hối vì sao bị hại? Quân Vô Mộng vì sao bị giết? Quân Mạc Ưu, Quân Mạc Sầu, hai thanh niên tốt bụng, tiền đồ vô hạn, vì sao lại chịu cảnh thiếu niên chết sớm, táng thân trong vạn quân chi trận? Quân Vô Ý vì sao tàn tật mười năm? Độc Cô Hùng vì sao xương cốt cũng không còn?

- Việc này! Việc này… nàng biết được bao nhiêu chứ? Nàng có biết nguyên do tại sao không?

Giống như là vết sẹo thật sâu trong lòng đột nhiên bị bóc ra, hoàng đế bệ hạ đau đến tê tâm liệt phế, tâm trạng có chút xấu hổ, thậm chí là khủng hoảng, khuôn mặt co thắt liên tục!

Hắn vốn định, lần này thật vất vả mới làm cho hoàng hậu mở kim khẩu, chính mình cùng nàng tranh luận một hồi, sau đó hôm sau lại tranh luận, chậm rãi tranh luận nhiều lần, không chừng quan hệ vợ chồng có thể khôi phục bình thường như xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK