Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là những lời mà Quân Vô Hối trước khi xuất chinh, ngồi trên lưng ngựa vỗ vai Độc Cô Vô Địch, khí thế ngạo thiên mà nói.

Nhưng cuối cùng, Vô Hối và Vô Địch, hai vị huynh đệ này cả đời còn lại đều không có lấy một cơ hội cùng nhau xong pha sa trường nữa. Đây cũng là điều tiếc nuối lớn nhất của Độc Cô Vô Địch, khiến hắn mỗi lần uống say không lúc nào là không nhắc lại.

- Tuân mệnh, thưa…

Độc Cô Vô Địch kích động bước tới hai bước, miệng đã muốn thốt ra hai chữ "đại ca" mà khi xưa hay gọi Quân Vô Hối, nhưng hắn cũng kềm được, tỉnh táo nhìn rõ, cuối cùng nhận ra người đang ngồi trên xe lăn là Quân Vô Ý, người đã tàn phế mười năm nay.

Vào lúc này, Độc Cô Vô Địch đột nhiên ngẩn ngơ, đôi mắt lại có chút ươn ướt.

- Độc Cô huynh?

Quân Vô Ý nhàn nhạt nhìn Độc Cô Vô Địch, lão chiến hữu, mà cũng là lão huynh đệ đã từng sóng vai chiến đấu cùng mình, ánh mắt không có chút cảm tình mà lại lạnh lùng như băng.

Năm đó, Quân gia song hùng chết trận, Quân gia tuy rằng vẫn là một đại gia tộc của Thiên Hương thành, nhưng không thể nào so với trước đây. Lúc đó, Độc Cô thế gia mới bắt đầu xuất hiện, lợi dụng sự đi xuống của Quân gia mà chiếm đoạt một nửa binh quyền. Tuy nói tất cả việc này là do thủ đoạn của hoàng đế bệ hạ an bài, muốn cân bằng thế lực của các bên, nhưng trong lòng Quân Vô Ý vẫn cảm thấy ủy khuất cho gia tộc.

Vì Quân gia, vì phụ thân, càng vì hai vị đại ca quá cố mà thấy ủy khuất!

Quân Vô Ý thậm chí còn cảm thấy Độc Cô Vô Địch không xứng đáng với sự tận tâm đề bạt mà Quân Vô Hối dành cho hắn năm xưa! Bị tàn phế nhiều năm, trong lòng Quân Vô Ý đã hình thành nên một ngọn núi ủy khuất to lớn. Vì vậy, dù gặp lại lão chiến hữu, lão bằng hữu Độc Cô Vô Địch, Quân Vô Ý cũng không lấy gì làm vui sướng.

Toàn bộ người trong kinh thành này, ngoại trừ mấy lão gia tử của các đại gia tộc ra, không ai là không sợ Độc Cô Vô Địch đại tướng quân! Nhưng Quân Vô Ý thì không! Chẳng những không hề e sợ, ngược lại, mỗi khi gặp mặt nhau, Quân Vô Ý đều tìm cách chế nhạo nói móc. Những lần ấy, Độc Cô Vô Địch chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt, không cách nào chống đỡ.

- Tam đệ, ngu huynh vấn an đệ, gần đây thân thể vẫn tốt cả chứ hahaha…

Tại Thiên Hương thành, Độc Cô Vô Địch ngoại trừ một vài người không thể trêu vào, chỉ có vài người là hắn thật sự kiêng kỵ, mà Quân Vô Ý trước mặt không nghi ngờ gì chính là người hắn kiêng kỵ nhất trong số đó. Nếu không phải vì chuyện ngày hôm nay xảy ra quá đột ngột, chỉ có chính bản thân hắn tự mình đứng ra giải quyết mới êm xuôi, thì hắn không bao giờ nguyện ý đối mặt với người bằng hữu xưa này.

Độc Cô đại tướng quân cố điều chỉnh nét mặt rồi cười cười nói:

-Nghe nói bảy con thỏ con nhà của huynh không hiểu chuyện, dám làm càn tới quý phủ sinh sự, lại được quý phủ ưu ái lưu lại làm khách, lần này ngu huynh tới đây để xách cổ bọn chúng về, nghiêm khắc dạy dỗ! Nhất định sẽ tra hỏi rõ ràng bọn chúng dựa hơi vào uy phong của ai mà dám lớn mật, tiến tới Quân gia làm loạn.

Cho dù với tính cách trầm ổn của Quân tam gia cũng không nhịn được cười giễu: " Không biết dựa hơi uy phong của ai? Ngươi nói ra như vậy mà không thấy mắc cỡ sao?"

- Vậy sao? Có chuyện này thật sao? Sao tiểu đệ không hề hay biết?

Quân Vô Ý cười nhạt quay đầu hỏi gia nhân:

- Bảy vị thiếu gia Độc Cô gia có ghé đây sao?

- Dạ có, bảy vị Độc Cô thiếu gia đích xác có đến, bọn họ đến tìm thiếu gia. Về phần vì chuyện gì, thuộc hạ cũng không biết.

Tên thủ vệ gác cổn này chính là quan binh cũ của Quân Vô Ý, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Quân Vô Ý.

-Thì ra là thế. Việc này nói chung là việc của đám con nít chơi đùa, không phải trách nhiệm của ngươi.

Quân Vô Ý nhàn nhạt nhìn Độc Cô Vô Địch, thản nhiên hỏi:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK