Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 80

– Rượu này mà gọi là ngon ư?

Quân Lâm cười nhạt:

– Ta nói thật chắc huynh đài chưa biết thế nào là rượu ngon. Rượu như vầy, chẳng qua là do vô tình gặp phải, cũng chẳng hề lựa chọn làm chi, chỉ mới uống một chút mà thôi. Nhưng nếu đây được gọi là rượu ngon thì trên đời há chẳng phải toàn là rượu ngon thôi sao?

Người nọ nhãn tình sáng lên nói:

– Quán rượu của Tống Lão Tam tuy không lớn thật, nhưng ở kinh thành này rượu này lại rất nổi danh. Nếu hôm nay không phải trời mưa thì e là nơi này đầy khách quý. Cũng bởi vì thế nên hôm nay mới có rượu mà uống. Vận khí của ta hôm nay thật tốt. Phải biết rằng Tống lão tam mỗi ngày chỉ bán hai mươi vò rượu, trưa mười vò, chiều mười vò, không hơn không kém. Tiểu huynh đệ à, nếu lời này của ngươi mà lọt vào tai lão Tống thì sợ là lão với ngươi không sống chết không thôi đâu.

– Ha ha ha, ngươi không tệ, ta đang buồn bực như vậy mà cũng làm cho ta cười được.

Quân Lâm vốn không định cười nhưng lúc này cũng không thể kìm nén được:

– Đúng là buồn cười thật, thứ rượu nhạt này mà cũng đòi cung cấp có hạn mức ư? Trước giờ bản thiếu gia uống toàn những loại rượu mạnh hơn gấp trăm lần!

Đó không phải là Quân Lâm thổi da bò (ý nói khoác), cái loại rượu không quá hai mươi độ cồn này tuy nổi danh ở thế giới này nhưng với Quân Lâm thì chỉ là thứ khai vị. Thậm chí đối với người của thế giới hiện đại mà thấy chắc cũng chả thèm uống. Thoạt nhìn đã thấy đục ngầu trông có vẻ không sạch sẽ.

Sắc mặt trung niên nhân kia có chút khó chịu, đứng lên nói:

– Tiểu huynh đệ, ta xem ngươi cũng là người phong nhã, sao lại nói bậy bạ vậy được. Cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung. Cho dù là rượu trong hoàng cung đại nội, bản… à Ta cũng đã từng nếm qua, bất quá so với rượu ở đây thì hơn chổ đẹp đẽ quý giá nhưng lại thiếu phần cay nồng, phần vị hậu. Càng khó có thể làm kích động sự nhiệt huyết trong lòng nam nhi. Theo đánh giá của ta, rượu này đã được xem là rượu ngon hiếm có trên thế gian. Tiểu huynh đệ nói đã từng uống loại rượu mạnh hơn gấp trăm lần, há chẳng phải xem thường người khác lắm ru!

– Ha ha, sao? Ngươi không tin à?

Quân Lâm liếc mắt nhìn hắn:

– Ngươi không tin cũng được, ta đâu có cần ngươi tin, ha ha ha… Nhưng thôi, uống! Nào uống đi. Vị lão huynh này, ngươi có biết thế nào là uống rượu không? Ngươi có hiểu thế nào mới được xem là uống rượu không? Ha ha ha…

Trung niên nhân nhíu mày, im lặng không nói trong lòng đã có chút hối hận vì mình đã lại đây. Tiểu tử này cũng quá tà, người khác có lòng qua kết giao, nhưng hắn lại không có một chút lĩnh ý. Không những thế còn nói năng lỗ mãng, tuy có chút tài hoa, bất quá là một gã cuồng ngạo cậy tài khinh người, khó thành việc lớn.

Quân Lâm hừ một tiếng trầm giọng nói:

– Uống rượu đúng nghĩa chính là uống tâm tình. Hay là uống ý cảnh. Cho dù có đổ hết rượu trong quán vào bụng thì cũng chỉ là lãng phí mà thôi. Rượu ơi, không ngờ thế gian này chẳng có rượu ngon mà cũng chẳng có người sành rượu. Càng chẳng có ai biết uống rượu huống chi là phẩm rượu, thưởng rượu.

Thánh hiền tên tuổi bặt đi,

Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời!(2).

Đáng tiếc trời đất mờ mịt lại chẳng có một người biết uống. Ha ha, vì cái sự buồn tẻ này, uống cạn một chén lớn nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK