Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 117

– Ông nội, cháu…

Đường Nguyên đầy hưng phấn, nghĩ đến việc mình dựa theo cách nói của Quân Lâm, sẽ thoát khỏi cái cuộc sống dày vò này, nhịn không được mà nhảy đứng lên, không chú ý đến sắc mặt lão thái gia sắp nổi giận:

– Ông nội, cháu có manh mối về khỏa Huyền Đan thất lạc kia.

– Hả?

Đường lão thái gia đang chuẩn bị nổi giận quát tên tiểu tử này lại quỳ xuống, nghe vậy tinh thần nhất thời run lên, hai mắt tỏa sáng, cũng không thèm tính toán:

– Mau mau nói ra, là manh mối gì?

– Từ lúc Huyền Đan bị mất, tôn nhi ngày đêm lo lắng, tự trách không thôi, trong mấy ngày nay, hết lòng hết sức, dốc hết tâm huyết, tận lực suy nghĩ tìm tòi, tinh tế đắn đo, cúc cung tận tụy…

Đường Nguyên vẻ mặt chân thành tha thiết, một bộ dáng bi thương hối cải khiến người khác muốn đau lòng…

– Dừng! Dừng dừng dừng ngay cho ta!

Đường lão thái gia thấy nhức hết cả đầu:

– Ngươi muốn quỳ gối lên đó mới chịu nói chuyện nghiêm chỉnh hả? Nói thẳng vào vấn đề đi!

Miệng nói tay chỉ bàn tính sắt.

Đường Nguyên hoảng sợ, tuôn như nước bắn:

– Ngày hôm nay cháu ra ngoài, tìm kiếm manh mối, lại tại Túy Tiên Lâu gặp con trai Bắc Thành bang chủ Tần Hổ… Tần Tiểu Bảo đang kiêu ngạo ngang ngược ỷ thế ức hiếp lương dân, cháu không nén nổi lòng đầy căm phẫn, dựa theo huấn thị thường ngày của lão nhân gia, tấm lòng hiệp nghĩa của cháu nuốt không trôi loại chuyện đê hèn này. Vì vậy, mang trong lòng khí khái hiên ngang, đạp ngọn gió đông. Trượng nghĩa xuất thủ, cứu giúp kẻ yếu; gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, hành hiệp trượng nghĩa, vì nước vì dân, abc xyz… Ách, sau đó không lâu sau, Tần Hổ kia dám cả gan dẫn người tìm đến, thực sự là không biết sống chết. Lúc phát hiện là cháu, liền tỏ ra hoảng loạn cực kỳ.

Bản lĩnh tự biên tự diễn của Đường mập mạp thật đúng là không đồng nhất, nói chuyện nọ lại xọ chuyện kia.

– Nói như rắm thúi! Cái tên Tần Hổ đó tính là cái gì? Trêu chọc Đường gia chúng ta, hắn há có thể không hoảng hốt lộn xộn? Đây là manh mối mà ngươi nói?

Đường lão gia tử cười nhạt, này là manh mối chó má gì chứ? Đối với tên tôn tử hỗn đản này mà mình còn ấp ủ hy vọng, mình thực sự là con lừa già mà… Liên tiếp nghe mấy lời tự biên tự diễn này, lão gia tử đầu lớn như cái đấu, vẻ mặt tối đen.

– Ông nội, nếu Tần Hổ ngay từ đầu đã khẩn trương mà nói dĩ nhiên là hợp tình hợp lý. Nhưng là lúc mới bắt đầu hắn rõ ràng hoàn toàn không có ỵ́ hoảng loạn, nhưng khi cháu nói tới chuyện trong nhà bị mất, Tần Hổ sắc mặt lại đại biến, giống như gặp quỷ.

Đường Nguyên ra vẻ đa mưu túc trí tinh tế phân tích:

– Bên ngoài chẳng qua là biết Đường gia ta bị trộm vàng bạc châu báu, vì thể diện mới truy bắt kẻ trộm. Nhưng chuyện này về tình về lý mà nói, căn bản là không có một chút quan hệ với Tần Hổ, vì sao hắn lại giật mình như thế chứ? Tôn nhi cho rằng, trong đó tất nhiên có chổ kỳ quặc! Nói không chừng, chính là hỗn đản này làm!

– Ồ

Đường lão thái gia híp mắt, trong mắt tinh quang chớp động:

– Nói tiếp!

– Hết rồi.

Đường Nguyên quýnh lên đáp bừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK