Một đòn nhanh tựa như sét đánh này, ngay cả trong kiếp trước Quân Khương Lâm cũng chưa từng nghe thấy chứ nói gì đến chuyện đã gặp qua!
Thậm chí lấy bản lãnh sát thủ tuyệt thế của bản thân Quân Khương Lâm ra mà so cũng không so kịp!
Tốc độ cỡ này không phải là vượt quá khả năng chịu đựng của con người rồi sao!
Thật ra mà nói thì cái tốc độ đó cũng chưa phải là mức độ mà không ai đạt tới được. Nếu là cường giả cỡ như Chí Tôn Thần Huyền thì cũng không lạ lùng gì. Lấy Ưng Bác Không mà nói, nếu hắn có thể dốc hết sức ra cũng có thể đạt mức tốc độ như vậy, thậm chí còn có thể nhanh hơn nữa. Nhưng hiện tại tốc độ này phát ra từ một tên có thực lực Địa huyền, thì cũng xứng với cái danh xưng "cực hạn siêu việt " rồi!
Quân Khương Lâm xưa nay luôn tự phụ, tự tin rằng có thể dùng tà nhãn mà xem thường anh hùng trong thiên hạ. Trừ cái chuyện công lực của mình bị giới hạn trong độ tuổi nên chưa đạt được mức thượng thừa ra, chứ nói về tốc độ lẫn phản ứng thì đều đủ để tự kiêu rồi.
Ở kiếp trước, hắn chỉ cần chăm chú đề phòng trong khoảng cách mười mét trước mặt, thì việc né được viên đạn do súng ngắm bắn ra cũng không phải là quá khó!
Thiệm chí ngay bây giờ, phối hợp với Khai Thiên Tạo Hoá Công thì hắn chưa bao giờ sợ chuyện đo tốc độ cả. Vậy mà lần này hắn lại không thể dùng phương pháp bình thường để né một đòn nhanh như chớp kia.
Vậy chẳng phải là nói tốc độ công kích của tên này đã nhan hơn tốc độ đầu đạn súng ngắm sao. Phải biết rằng tốc độ đi của viên đạn là 900m/s, gần như là gấp ba lần vận tốc âm thanh rồi.
(ND: tốc độ âm thanh trong không khí là khoảng 344 m/s (769,5 mph hay 1238 km/h:00))
Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Quân Khương Lâm, khiến hắn cho dù đã tránh được một đòn này cũng phải đổ mồ hôi lạnh. Mà hiện tại mồ hôi ướt áo rồi.
Tuy rằng kiếp trước muốn tránh né cũng phải trong điều kiện hết sức tập trung cùng với việc đã biết trước tình huống rõ ràng. Còn bây giờ đang ngồi trên lưng ngựa, sự khác biệt cũng không so được. Nhưng dù gì đi nữa, tốc độ của kẻ này cũng quá mức khủng bố!
Đột nhiên, linh quang hiện ra trong đầu Quân Khương Lâm. Tốc độ của Huyền công bình thường tuyệt đối không có khả năng nhanh như vậy. Trừ phi cùng một loại tuyệt chiêu ôm nhau mà chết - Ngọc thạch câu phần của Hải Trầm Phong, hoặc là tuyệt chiêu ở kiếp trước "Thiên ma giải thể đại pháp", tập trung toàn bộ tốc độ lại rồi bùng phát, mới có thể trong nháy mắt đạt được tốc độ cỡ đó….
Nếu dùng lối phân tích này, thì thực lực tên thích khách kia hiện giờ là lúc suy yếu nhất, thậm chí có thể nói là đang lâm vào cảnh "ốm yếu nhiều bệnh" cũng được.
Ánh mắt Quân Khương Lâm vẫn nhìn về phía bỏ chạy của tên thích khách kia, đang dần dần bén nhọn hơn!
Người này, thật sự là quá nguy hiểm!
Đột ngột xảy ra sự kiện ám sát ngoài dự đoán này, dù cho may mắn là không xảy ra thương vong thì mọi người cũng đã trở nên cẩn thận hơn nhiều. Đường Nguyên dứt khoát giữa đường tách ra khỏi đội ngũ, chạy về Quý tộc đường gom góp dược liệu.
Đến tận khi thấy được cổng chính của Quân gia, Quân Chiến Thiên mới rốt cuộc kìm lòng không đặng mà hỏi cháu nội:
- Khương Lâm, một đòn vừa rồi con tránh thoát bằng cách nào?
Vần đề này ông cụ đã nhịn ở trong lòng, cả đoạn đường luôn tự hỏi mình mà vẫn không rõ được. Với một đòn như vậy, ông cụ cũng tự cảm thấy mình cũng không nắm chắc chuyện hoàn toàn né được. Vậy thì thằng cháu này của mình dựa vào cái gì lại có thể tránh thoát? Quân Khương Lâm tuy có thần thông quảng đại, nhưng thực lực cỡ này cần bao nhiêu thời gian tu hành chứ không có đường tắt để đi được, đây cũng là điều mà ông cụ cứ thắc mắc mãi.
Quân Khương Lâm cười nhẹ, thấy biểu hiện của ông nội như vậy đành nghiêm túc nói:
- Ông nội, ông có thể yên tâm. Chỉ cần đứa cháu này không muốn chết thì bất kể là kẻ nào cũng giết không được cháu! Cho dù là Bát Đại Chí Tôn đồng loạt ra tay cũng tuyệt đối không chạm được tới một sợi lông của cháu. Ở điểm này, cháu vô cùng tự tin!
- Hả!
Quân Chiến Thiên kinh ngạc thốt lên, có thổi da bò cũng không nên thổi đến cỡ này chứ?
- Ông nội, điều này quan hệ đến bí mật lớn nhất của cháu!
Quân Khương Lâm có chút buồn cười, chớp chớp tròng mắt nói:
- Chính là thủ đoạn để bất cứ tình huống nào cũng có thể giữ được cái mạng của mình! Không lẽ ông lại bắt cháu kể toạc móng heo ra sao?
"Thì ra là thế!" Quân lão gia tử thở phò nhẹ nhõm, mặt mày sau một lúc khiếp sợ đã chuyển thành hớn hở, cũng không hỏi đến cái bí mật này nữa. Quân lão gia tử già đến thành tinh rồi, chuyện gì mà không từng trải qua thì làm sao lại không biết chứ. Bí mật chỉ ở trong lòng người biết mới có thể chân chính là bí mật. Nhiều người biết thì khả năng bị lộ lại càng cao. Chỉ cần biết là cháu nội mình có thủ đoạn như vậy là đủ rồi, Quân lão gia tử cũng không cần hỏi thêm nữa.
- Khương Lâm, nếu thật sự có chuyện như vậy, vậy thì đó chính là bí mật lớn nhất trong đời của cháu!
Dẹp được nỗi lo, ông cụ quay sang nói với cháu mình:
- Cho dù là tương lai có cưới vợ cũng tuyệt đối không được nói cho nàng biết, chỉ mình mình biết là đủ rồi.
- Đây là chỗ dựa lớn nhất của cháu! Có bí mật mới có át chủ bài. Bị người khác biết rồi thì bí mật không còn là bí mật, át chủ bài cũng không còn là át chủ bài!
- Ông nội yên tâm, cháu hiểu rõ mà!