Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng là như thế, đừng để cho đại soái phải sốt ruột, Vương Mãnh đại ca phải chiếu cố Tam công tử cùng Thiếu phu nhân thật tốt, nhanh lên một chút, nếu không, đại soái tức giận, các huynh đệ chúng ta ăn đòn tập thể đó...."

Mọi người ồn ào một trận. Lúc đó mới tản ra hai bên, tự động tạo ra hai hàng ngũ chỉnh tề, đưa mắt nhìn Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên chậm rãi đi qua ở giữa. Tất cả đều hân hoan vui mừng biết bao như ngắm con cháu mình.

Quân Khương Lâm chào hỏi liên tục dọc đường đi, khi đã ra khá xa, quay đầu lại nhìn, gần trăm quân tướng vẫn đang nhìn theo bóng lưng của mình, không hề nhúc nhích. Giống như nhìn thấy được người mà họ sùng bái những năm qua... Bạch Y Nguyên Soái.

Trong lòng Quân Khương Lâm lại là đau xót, hít một hơi thật sâu, ngăn lại dòng cảm xúc ưu tư, nhưng mũi sụt sịt, nước mắt thiếu chút nữa nhỏ xuống.

Vương Mãnh đi bên cạnh hắn, thần tình cao hứng, giống như lập được công lớn. Dọc đường giới thiệu cho Quân Khương Lâm mỗi gốc cây ngọn cỏ, sự cao hứng tựa hồ làm run rẩy vết đao trên mặt.

"Tam công tử, người xem nơi này đi, khi trước đại soái lĩnh quân tới Thiên Quan Lĩnh, đây là nơi xuống ngựa lần đầu tiên. Nơi này còn có mấy tảng đá, lúc ấy đại soái đứng trên tảng đá lớn nhất, quay đầu lại nhìn đội ngũ hùng tráng một cách tiêu sái. khi đó, ta vẫn chỉ là một tiểu cận vệ của đại soái, vừa lúc ấy được đi theo bên người đại soái, ta nghe thấy rất rõ ràng, đến nay vẫn nhớ rõ, đại soái lúc ấy nói một câu, ngài nói:" Nơi này, là một vị trí hạ trại thật tốt""

Vương Mãnh nói đến câu nói sau cùng, âm thanh trở nên trầm ổn, tựa hồ như bắt chước khẩu khí trầm hùng của Quân Vô Hối năm đó, biểu tình trên mặt trở nên hết sức nghiêm túc.

Quân Khương Lâm theo lời hắn nhìn lại, chỉ thấy một tảng đá lớn nằm đó, ngay ngắn, quanh thân rất nhiều góc cạnh, có nơi còn tròn trịa... Chắc là mười năm này, cận vệ quân mỗi ngày đều chà lau, không biết lúc nào tảng đá vô tri vô giác này đã được mài đến như thế.

"Năm đó đến nơi đây, đại soái tựa hồ có tâm sự nặng nề. Khối thạch bích kia, đại soái từng đứng khá lâu, khuôn mặt trầm trọng, không nói một lời. Thật lâu sau,làm một bài thơ, các huynh đệ sau đó đã khắc trên thạch bích"

Vương Mãnh đã đỏ cả mắt nói:

"Họ Vương ta là người thô kệch, tuy không hiểu bài thơ kia rốt cuộc là có ý gì, nhưng mỗi lần đi qua nơi này, đều đọc lại một lượt"

Quân Khương Lâm chậm rãi bước, đi về phía thạch bích, chỉ thấy mặt trên quả nhiên có khắc bốn dòng, chữ viết giống như đúc chữ dưới chân núi.

"Phong yên túng hoành đại kỳ khai

Vạn mã thiên quân cổn cổn lai;

Hà thì sa tràng đao binh am,

Tòng thử nam nhi bất tiết ai!"

Dịch:

"Khói lửa tung hoành đại kỳ khai

Vạn mã thiên quân cuồn cuộn lai

Binh đao sa trường định kết cục

Nam nhi không nén lệ bi ai."

(DG: hic, thơ ta chỉ đến thế thôi, bác nào dịch hay hơn cứ chém nhé)

*

"Nguyên lai phụ thân....người từ lâu đã chán ghét cảnh sát phạt.." Quân Khương Lâm lẳng lặng nhìn, không khỏi nhớ lại chuyện xưa thời trai trẻ của Quân Vô Hối cha hắn được Tam thúc Quân Vô kể lại.

Binh đao sa trường định kết cục -Nam nhi không nén lệ bi ai! Hai câu thơ này, biểu đạt một đời quân thần của Quân Vô Hối,vị Bạch Y Quân Soái này, sâu trong nội tâm đối với chiến tranh vô cùng chán ghét, luôn cầu nguyện cho huynh đệ tay chân.

Địa thế càng đi càng dốc đứng, dần dần kéo dài lên đỉnh núi. Lại đi thêm nửa dặm đường, sườn núi càng hẹp, nhiều nhất cũng chỉ có thể để bốn năm người cùng đi, một bên là vách núi thẳng đứng, kéo tận trời xanh; bên kia vách núi bóng loáng trong như gương, là một mảnh bình nguyên... Phía dưới này là một cái hồ lớn, lúc này đều bị tuyết che phủ kín, trước mắt nhìn cũngkhông thấy. Nếu là vào mùa hè, sóng nước lăn tăn vô cùng đẹp.

Vương Mãnh có chút kiêu ngạo giới thiệu:

"Năm đó ở đây đóng quân ba ngày, có một ngày đại soái đến nơi đây, nhìn hồ nước xuất thần hồi lâu, dùng kiếm khắc lại vài câu trên thạch bích phía bên kia..."

Quân Khương Lâm sớm đã chú ý, trên vách đá trước mặt, có một vùng vừa trơn vừa nhẵn, bên trên dùng kiếm mạnh mẽ để lại dấu vết, kiểu chữ mượt mà lại mạnh mẽ, lại hết sức tự nhiên, mang theo một loại hương vị hào hùng.

"Trường hận thử thân phi ngã chúc

Mộng lý điền viên thùy tố chủ

Hà đương giải giáp giang sơn lý

Du du biển chu phiếm ngũ hồ."

"Mối oán cừu này nào có ta

Trong mộng điền viên ai làm chủ

Thanh bình ngàn dặm giang sơn đó

Ngũ Hồ muôn thuở thuyền ta trôi."

(DG: haizzz)

**

Xem tứ thơ tuyệt cú này, giống như thấy một vị tướng quân bách chiến trong một thân áo dài, đang hướng về hồ nước vô hạn mà cảm khái thực tế...Người hiển nhiên đã tính toán chuyện thoái ẩn sau này, thậm chí, đó là ước mơ cuộc sống bình thản khoái hoạt vô cùng.

Quân Khương Lâm hít một hơi khí lạnh, đột nhiên một trận phẫn uất nảy lên:"Nguyên lai phụ thân đã sớm chán ghét chiến trường, quyền lợi phân tranh, đã có tính toán thoái ẩn, căn bản sẽ không uy hiếp đến vương quyền, nhưng.... Thiên Hương đế quốc vẫn sợ người công cao hơn chủ, cướp đi hoàng bào, không tiếc cõng rắn cắn gà nhà, tự hủy lương đống của đất nước! Dùng thủ đoạn hèn hạ gia hại phụ thân...." Quân Khương Lâm cảm nhận được sự phẫn nộ đang dấy lên.

"Phía trước, chính là trướng nghỉ của đại soái!"

Vương Mãnh dẫn Quân Khương Lâm suốt dọc đường, trải qua bảy tám trạm gác kiểm tra thực hư, một đám lão binh đứng gác nghe nói đúng là công tử của đại soái đến bái, một đám đều kích động không thôi.... Rốt cục đã lên đến sườn núi, nơi này, mới chân chính là Thiên Quan Lĩnh!

Hiện ra trước mắt Quân Khương Lâm, một tòa quân doanh khổng lồ khí thế hùng hồn gió thổi Iồng Iộng, soái kỳ Quân Vô Hối đứng sừng sững trước gió, cờ màu đỏ tươi, như một ráng đỏ ở giữa không trung tung hoành bay múa, ẩn ẩn như chứa đựng khí phách vẫy vùng trời đất, bao trùm thiên hạ!

Quây chung quanh soái trướng, chính là tám quân doanh đặt các góc, thay nhau canh gác, như chúng tinh củng nguyệt, đem soái trướng trờ thành địa phương đưọc bảo hộ chặt chẽ. Nhiều đội lính giáp trụ sáng loáng thân hình thẳng thắn kiên nghị, tuần tra qua lại, thần thái thật sự nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ. Một đội vừa mới qua, bên kia một đội khác liền lập tức tuần tra đến đây, tám đội ngũ tuần tra ngươi tới ta đi, thế nhưng không có một kẽ hở nào.

Lúc này, trong soái trướng một người sải bước đi ra, thân mặc phục sức tướng quân, mày rậm quanh mắt, thân cao bảy thước có thừa, dáng người khôi ngô dị thường, hắn đứng hướng về phía này, giống như một pho tượng Thiết Tháp. Chỉ thấy tướng quân kia trừng mắt, lớn tiếng nói:

"Vương Mãnh! Để cho tiểu tử ngươi suất lĩnh binh mã quét sạch tuyết đọng, ngươi lại nhàn nhã quay về? Phải bị tội gì?"

Vương Mãnh hoảng sợ, hai chân lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói "Báo cáo Ngô Tướng quân, là Tam công tử của đại soái cùng Thiếu phu nhân đến bái tế đại soái! Thuộc hạ chịu trách nhiệm dẫn đường, chứ không phải cố ý làm sai quân vụ"

"Tam công tử của đại soái? Quân Khương Lâm?" Vị Ngô Tướng quân kia sắc mặt nhất thời biến đổi, ánh mắt hướng về Quân Khương Lâm, dường như biến đổi trở nên lợi hại hơn!

Quân Khương Lâm chỉ biết, năm đó đại tướng quân cận vệ đội một Ngô Bàng Quân, chính là một hổ tướng dũng mãnh, lúc này thấy khí độ uy phong của hắn như thế, trong lòng không khỏi tán thưởng, vừa muốn tiến lên hành lễ, chỉ thấy Ngô Dũng Quân đột nhiên trừng mắt, có chút tức giận nói.

"Tiểu tử ngươi chính là Quân Khương Lâm? Tên súc sinh này tại sao bây giờ mới đến? Mấy năm nay trước, ngươi tên hỗn trướng này đã làm những việc tồi bại gì hả?"

Một câu răn dạy và quở mắng, một câu mà thay đổi tới ba lần xưng hô.

Tiếp theo, ánh mắt tướng quân bách chiến Ngô Dũng Quân trong giây lát đỏ lên, hắn trợn tròn mắt, khống chế tâm tình của mình, chỉ sợ có nước mắt chảy xuống, nhưng âm thanh đã khàn khàn, quát lớn

"Ngươi tên súc sinh này thân là cốt nhục duy nhất trên đời của đại soái, thế nhưng suốt mười năm cũng chưa từng đến tế! Quân Khương Lâm, ngươi ngươi ngươi... Ngươi cái đồ hỗn trướng thế nào không biế...t Đại soái một mình một người ở trong này, bao nhiêu tịch mịch, bao nhiêu hoài niệm tình thân? Ngươi... Ngươi... Không có tiền đồ..."

Nói xong lời cuối cùng, âm thanh đã trở thành nức nở.

Quân Khương Lâm ảm đạm không nói, người trách mắng trước mắt này đúng là không thể chống đỡ, Ngô Dũng Quân gào lên, bốn phía trong doanh trướng rất nhiều người đi ra không dứt, vừa nghe nói nhi tử đại soái đến, cả đám đều lao qua, nhất thời có chút hỗn loạn.

"Thằng nhóc kia, ngươi còn không nhanh chóng đi vào gặp phụ thân ngươi, còn ở nơi này nhìn cái gì, ngươi là đồ hỗn trướng!"

Ngô Dũng Quân hét lên như sấm sấm sét giữa trời quang, nhưng sau khi rống xong, kìm lòng không được dụi dụi hai mắt, lúc lấy tay ra thì hai mắt đã dỏ bừng.

Trong cổ họng như có đồ vật gì đó chắn lại, như cái ống bễ khò khè vài cái, miệng run run, xem chừng sắp khóc đến nơi, đột nhiên lao ra khỏi đám người, che mặt chạy vào một tòa lều lớn, tiếp theo bên trong truyền tới thanh âm cực kỳ đè nén, giống như đem một con trâu đất thống khổ đang khóc nức nở không khoan nhượng úp sọt lại.

"Đại soái, đứa con trai của người rốt cục tới thăm người rồi... Tiểu tử đó bị ta mắng một trận... Hắn cuối cùng cũng tới thăm người... Bộ dạng hắn thật giống người, thật anh tuấn, còn mang đến một người vợ xinh xắn, người nhìn thấy chắc chắn sẽ thích..."

Dưới sự thúc giục không ngớt của mọi người, Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên tiến vào trong soái trướng.

Mọi người đều chỉnh tề đứng bên ngoài soái trướng, khuôn mặt hân hoan vui mừng lại mang theo vẻ bi thương, trên mặt cười vui mừng mà lại tràn đầy lệ nóng, yên lặng nhìn chăm chú vào chỗ ngồi trong soái trướng, đem không gian trong soái trướng, hoàn toàn dành cho hai người Quân Khương Lâm.

Sau đó, bọn họ đối mặt với soái trướng, chỉnh tề quỳ xuống, trong miệng mỗi người đều thấp giọng thì thầm "Chúc mừng đại soái! Ngài đã có người kế tục rồi! Ông trời phù hộ Quân gia, sau này không còn cô độc nữa!"

Sắc mặt của bọn họ, hết sức chân thành, tựa hồ là dùng toàn tâm toàn ý, toàn bộ tinh thần và linh hồn nói ra mười sáu chữ chúc phúc một cách đồng nhất.

Quân Khương Lâm đi vào, lập tức cảm nhận được một cỗ rung động, trong đáy lòng chợt rung động. Trong soái trướng, hoàn toàn là tác phong nghiêm chỉnh thời chiến.

Hai bên đặt tám ghế dựa, phía sau ghế dựa, lộ vẻ tươi sáng như đao kiếm lộ khỏi vỏ, còn phía trước, chính là thư án; ở phía trên, một cái hộp ngà voi, bên trong, bày biện chỉnh tề đến mười tấm quân lệnh.

Trên bàn một quyển sổ ghi chép, một bên khác, có một chuôi trường kiếm lóng lánh dựa sát.

Chính giữa chỗ ngồi, có một người áo bào trắng, thân thể hơi hơi nghiêng, ngồi ở đó, tay phải đặt trên bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng gập lại, tựa hồ đang ở tư thế gõ bàn, tay trái hơi nâng lên, nắm chặt quyền đặt trước ngực, khuôn mặt anh tuấn khôi vĩ, hai mắt không giận mà uy, trên vầng trán có một nếp nhăn, tựa hồ đang lo lắng sự tình gì, ở đó lẳng lặng suy tư, một loại lo âu nào đó.[/quote]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK