Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khắc này, hắn phảng phất như một thanh lợi kiếm mới xuất thế, đứng ngạo nghễ tại thiên địa, cùng lúc đó, dường như tỏa ra vạn đạo hào quang. Trời đất tuy lớn. Cũng vô pháp trói buộc được!

Trong lồng ngực Quân Khương Lâm những băn khoăn mông lung đều bị quét sạch hết, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, trong lúc vô tình, tu vi tâm cảnh lại phóng ra bao trùm một vùng rộng lớn.

Bao trùm vạn vật, không bỏ sót bất kì cái gì.

Mục tiêu trong kiếp này của ta, há có thể như bây giờ, chôn vùi trong Thiên Hương?

Ta phải tung hoành giang hồ, trường kiếm bình thiên hạ, kiếm tìm thiên hạ anh hùng, trèo lên tuyệt đỉnh phong tuyết, hỏi anh hùng là ai? ( giống ngửa mặt lên trời hận đời vô đối ghê)

Ta mặc dù không muốn xưng bá thiên hạ, nhưng bất luận người nào trong thiên hạ mơ tưởng khoa tay múa chân với ta, đừng hòng co thể đối phó được với ta, đối phó với người nhà của ta!

Mục tiêu của ta, rốt cục đã rõ ràng!

Ta muốn Quân gia, vượt xa Phong Tuyết Ngân Thành và Huyết Hồn Sơn Trang. Trở thành tồn tại đỉnh phong trong thiên hạ.

Ngay cả đế vương, ngay cả là tuyệt thế chí tôn cũng không có một người có can đảm nhìn!

Mà hết thảy điều này, nhất định cần vô số máu tươi tích lũy mới được!

Nhưng, ta vẫn thấy yên tâm.

Đây cũng là cố gắng cả đời của ta, là phương hướng của ta! Ta không hối hận!

Khóe môi Quân Khương Lâm bật ra một tia băng hàn. Nói khẽ:

- Đã như vầy, hành trình giết chóc của ta, bắt đầu từ hôm nay!

Trên người của hắn, đột ngột bắn ra vô tận sát ý, xoáy tròn xông lên tận trời!

Cỗ khí tức không thể địch nổi này, kích động sáu người bên khiến cạnh tay áo họ bay lên phần phật. Cuối mùa thu lá úa vốn đã kéo dài tàn hơi, giờ phút này bị sát khí lăng thiên của hắn dồn ép, lập tức bay lả tả, theo gió xoáy tung.

Giống như một trận mưa lá vàng!

Con chim nhỏ vừa bay khỏi đầu cành, vừa mới vụt hai cánh, vì sát khí này mà kêu to hai tiếng "ối giời", rớt xuống đất.

Phía xa, ba cái bóng trong núi rừng cấp tốc bay vút ra, đột ngột dừng lại hiên ra ba thân ảnh, ngưng trọng nhìn về phía bên này, một người trong đó, trầm trọng nói:

- Sát khí thật là khủng khiếp! Đến tột cùng là ai ở bên kia làm vậy?

Ở bên cạnh hắn, hai người kia vẻ mặt thận trọng, nhìn về phía xa xa, một người trong đó trầm tư nói:

- Chẳng lẽ chính là Sở Khấp Hồn đã đến?

- Chưa hẳn là như vậy! Sở Khấp Hồn tuy có loại sát khí này, nhưng sát khí của Sở Khấp Hồn vô cùng sắc bén, lại tập trung. Nếu thật là Sở Khấp Hồn, thật sự chưa từng có từ trước đến nay, hắn chỉ tập trung sát khí một phía, mà sát khí của người này lại ùn ùn kéo đến, xông thẳng lên trời! Hai loại so sánh với nhau, hoàn toàn bất đồng a! Nhưng có thể xác định người này thực sự không phải là Sở Khấp Hồn, nhưng sát khí của người này không hề thua kém sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn! Thậm chí còn muốn cao hơn!

- Bất kể hắn là ai, đi xem một chuyến!

Tên còn lại đề nghị:

- Coi như là sát thủ chí tôn Sở Khấp Hồn ở đó, với thực lực ba người chúng ta, cũng không phải sợ hắn!

- Hảo!

Trung niên " râu đen" ( trong onepiece nè ^^!) đằng trước trầm tư quyết định, quả quyết đáp ứng; hào khí to lớn nói:

- Không sai, chúng ta Đông Phương tam kiếm có bao giờ sợ kẻ nào? Coi như là Sở Khấp Hồn thì sao, chẳng lẽ chúng ta phải sợ hắn sao?

- Không sai, đại ca, nghe nói lần này là Quân lão tam nhà ta suất binh, chúng ta có nên…?

Hán tử nhỏ bé trong khá nhanh nhẹn, trầm ngâm nói.

- Không được! Sự việc năm đó, mẫu thân cho tới bây giờ vẫn còn khúc mắc, làm cho kinh mạch bế tắc, nếu không phải là vì Quân gia, sao lại bị như vậy chứ? Tiểu muội ngủ say mười năm, sinh cơ gần như không có vì sao mà ra? Lúc này đây, Quân Vô Ý có bản lĩnh còn sống trở về, không có bản lĩnh thì chết ở đây, với chúng ta có quan hệ gì đâu?

Trung niên râu đen mày rậm dựng lên, mang chút phẫn nộ nói.

- Nhưng, còn có Quân Khương Lâm. Nó coi như là cháu của ta, huyết mạch tình thâm a! Mà ngay cả mẫu thân, năm đó cũng từng tuyên bố, huynh chẳng lẽ cũng thờ ơ bỏ qua?

Trung niên thấp bé không phục, hỏi.

- Oan nghiệt!

Trung niên râu đen thở dài, quả quyết nói:

- Quân Khương Lâm, ta tự nhiên không để cho hắn có việc gì, nhưng sự vụ của Quân gia đối với chúng ta không quan hệ! Ta cũng biết Quân Vô Ý là hảo hán tử. Nhưng nếu không vì hắn, em rể cùng hai đứa cháu cũng sẽ không xảy ra sự tình như vậy! Cho nên việc này không cần nói nữa!

Người nọ thở dài, ba người thay đổi phương hướng. Không hề lên tiếng, như lưu tinh hướng về phương hướng phát ra sát khí phi thân lao tới.

- Đại ca, đợi chuyện lần này ở Thiên Nam kết thúc, chúng ta cùng đi Thiên Hương một chuyến được không?

Tên hán tử thấp bé bên cạnh vừa chạy như bay vừa dè dặt lên tiếng dò hỏi.

- Đi làm gì? Đi để bị tức chết hay là đi giết người? Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Chẳng lẽ ngươi đã quên hết chuyện xảy ra năm đó rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK