Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 262

Sau khi giọng nói vang lên, Quân Khương Lâm thò đầu ra nhìn, chỉ thấy bảy tên cẩu hùng tráng hán, to như cây cột điện vung tay múa chân, nét mặt hung dữ tiến về phía mình nhanh như gió.

Khương Lâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định, nhanh chân chạy lại phân phó gia nhân: ” Ngươi chạy đi nói cho tam thúc người không cần phải ra mặt, mọi chuyện ở đây do ta tự mình xử lý, ta có thể đối phó, nói người cứ yên tâm, nhân tiện nói cho đại tẩu của ta không cần phải tới đây!” Quân Khương Lâm hiện tại chỉ lo là Quân Vô Ý không kiềm được lo lắng mà chạy tới thì hỏng hết dự tính của hắn.

Quân Vô Ý tuy thực lực đã đạt tới Thiên Huyền cảnh giới, nhưng huyền khí bên trong thân thể vô cùng không ổn định, nên chưa thể vận dụng, nếu tùy tiện động thủ, huyền khí có thể làm nổ tung hết tất cả kinh mạch. Đến lúc đó cho dù là ông trời cũng không thể cứu… Còn về phía Quản Thanh Hàn, dù nói thế no cũng chỉ là một nữ nhân tóc dài não ngắn, nhiều khi tới đây lại càng vô ích.

Quân Khương Lâm vừa nhìn đã nhận ra ngay thực lực của bảy người này, tu vi của Quản Thanh Hàn miễn cưỡng chỉ có thể đối phó một tên yếu nhất trong đám này, hơn nữa bọn nó lại đông như vậy.

Gia gia đi vào cung, người hầu bình thường trong nhà không ai có thể chống lại bảy tên Hỗn Thế Ma Vương này, hơn nữa, các đại gia tộc đều có một thỏa thận ngầm: Dù đám tiểu bối làm gì, trưởng bối cũng không ra mặt, để bọn chúng tự giải quyết với nhau. “Xem ra hôm nay ta phải đơn thương độc mã đích ra trận rồi”.

Quân Khương Lâm đương nhiên nhận ra bọn họ.

Độc Cô gia bảy người “Anh hùng hào kiệt trùng thượng tiền” cũng là đại danh đỉnh đỉnh ở Thiên Hương Thành, so với Quân Khương Lâm còn vang dội hơn.

Tuy không phải là bằng hữu, nhưng vẫn chào hỏi khi gặp nhau.

Hiện tại, điều khiến Quân Khương Lâm phân vân đau đầu nhất không phải là mình sẽ bị bảy tên cẩu hùng này hành hạ bầm dập đến mức nào, mà vấn đề là … hắn có nên giết sạch bảy tên này hay không? Độc Cô gia có vì vậy mà nổi điên không? Quân gia có thể chống chọi được cơn thịnh nộ đó không?

Mấy tên gia hỏa này ngoại trừ hơi lớn tuổi, vẫn còn có chút nóng nảy, về cơ bản mỗi người đều vô cùng “đức hạnh”, quả thật là huynh đệ một nhà có khác, người nào cũng cao lớn thô kệch, đầu to mắt lớn, râu ria xồm xoàm trên mặt, vừa mới gặp làm cho người khác liên tưởng đến ngay đám cỏ mọc ngang trên lối đi vậy.

“Thực sự quá thần kì mà! Mấy tên này được nuôi lớn bằng cái gì vậy ta? Mỗi người đều có đầy đủ những nét “ưu tú nhất, dũng mãnh nhất” của Trương Phi, nếu cho mấy tên này đi tới thế giới lúc trước của mình đóng Tam Quốc Diễn Nghĩa, chắc chắn cả đám này khỏi cần hóa trang luôn, hơn nữa, quan sát kĩ còn thấy so với hàng hiệu còn “khủng” hơn nhiều”.

Bỗng nhiên, trong lòng Quân Khương Lâm có một loại cảm giác là lạ, không biết phải nói thế nào cho đúng nhỉ! Đúng rồi, đó là sự “Hâm mộ”, một nỗi “hâm mộ” đến tột cùng: “Thực là làm khó ba huynh đệ Độc Cô gia tộc rồi, luôn luôn ao ước có mấy đứa con đủ khả năng để kế nghiệp cha, thế mà không ngờ lại có những cả bẩy người, mà người nào người ấy cũng vô cùng “đức hạnh”. Ôi! Thật khéo mà…”

“Quân Khương Lâm! Tiểu tử ngươi có chạy đằng trời?” Độc Cô Anh dẫn đầu, liếc xéo Quân Khương Lâm một cái, ngay sau đó là một loại âm thanh mà người ta vẫn gọi là gầm rống vang lên, thì ra cả sáu người còn lại cũng thật hiểu ý nhau, đồng thời há miệng rống to:” Quân Khương Lâm, tiểu tử ngươi có chạy đàng trời!”

Khinh khủng, thật giống như sấm động giữa ban ngày!

Cây cỏ trong hoa viên dường như cũng cảm nhận được sự kinh khủng này, run rẩy không thôi.

Quân Khương Lâm trong lòng vẫn đang tán thưởng ông tạo sao lại khéo tay tới mức này, thiên hạ quả nhiên nhiều quái sự, không thiếu thứ gì! Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, thì ra bảy cái cột đình đang sừng sững trước mặt, trên đó là bảy khuôn giống hệt nhau, mặt đen thui như đít nồi, mười bốn con mắt trợn trừng trông như hung thần ác sát xuất thế vậy, so với họ Quân Khương Lâm phải thấp hơn cả nửa cái đầu.

Người không biết khẳng định nghĩ rằng Quân đại thiếu gia đang thiếu nợ của bảy vị “tráng hán, dũng mãnh” này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK