Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 165

Là người hiểu rõ Quân lão gia tử nên đã đưa ra quyết định thật sáng suốt: Lập tức thu thập một chút liền vội vàng bỏ chạy khỏi thành. Nhưng khi ra khỏi cửa thành đã bị đại quân vây quanh.

Thủ lĩnh đại đội vừa hô lớn bắt thích khách thì một trận mưa tên rơi xuống không để cho bọn chúng bất kỳ một cơ hội nào cả. Hơn một trăm người bị biến thành con nhím, ngay cả gương mặt cũng không nguyên vẹn.

Hơn sáu mươi người của Ngô Gia bị cũng bị giết chết tại cửa thành Tây. Thi thể bị chén nát vụn, cuối cùng còn bị đổ dầu lên đốt khiến cho mùi ‘thịt nướng’ lan tỏa khắp nơi.

Bên cạnh đống thi thể của hai nhà này có hai cái mộc bài thật lớn: “Kết quả của thích khách!”

Còn có một vị Ngự Sử Trầm Trọng Vân nữa đêm thức dậy đi nhà xí, đến sáng hạ nhân phát hiện cái mông chỉ tiên còn đầu cắm vào thật sâu dưới… Không biết đã chết bao lâu rồi.

Những quan viên ngày thường quyền cao chức trọng lúc này giống như một đám dê con bị hãm thân vào bầy sói.

Trong lúc nhất thời cả kinh thành giống như lâm vào ngày tận thế. Lửa giận của Quân lão gia tử hoàn toàn thiêu đốt cả đế đô. Chuyện tối nay vượt qua xa sự suy đoán của Hoàng đế khiến cho hắn khi biết được sự việc tức giận đến nỗi ném vỡ mọi đồ vật có thể cầm vào tay.

Lượng lực bí mật của Quân Gia hiển lộ ra ngoài giống như quỷ như ma giết chóc không ngừng. Dưới một đêm không yên lặng này đã dùng máu tươi chấn động toàn bộ giới cao tầng tại kinh thành, khiến cho nhiều người đau đớn và sợ hãi vô cùng. Mỗi một người đều tự hỏi dưới một lực lượng không thể kháng cự kia thì bản thân phải làm gì? Có nên lựa chọn nơi đặt chân mới không?

Nhất là ba vị hoàng tử, mỗi người đều triệu tập thủ hạ dưới tay mình thượng nghị cả đêm. Thế lực to lớn của Quân Gia khiến cho ba vị hoành tử đỏ mắt vô cùng: Nếu lực lượng này mà mình có thể nắm trong tay…

Nhưng trong quá trình thương nghị thì ba cái vương phủ đều bị bốc hỏa, tiếp theo là vô số đầu người còn phun máu bị ném vào khiến cho ba vị hoàng tử hoảng sợ mất hồn. Thị vệ của vương phủ lục xoát khắp nơi nhưng không thể phát hiện một cọng lông nào cả mà còn bị quân đội tuàn thành đuổi chạy ngược trở về.

Bất quá cũng có một vài gia tộc ngoại lệ như Lý Gia, Mạnh Gia, Tống Gia tam đại gia tộc có thực lực hùng hậu khi bị những người bận đồ đen kia công kích thì các cao thủ của gia tộc đã phản ứng lại, ngăn cản không cho bọn chúng chém giết nữa nhưng vẫn không thể ngăn cản được khói lửa khắp nơi.

Trong mật thất của Lý gia có vài người nghe tiếng hò hét bên ngoài nhịn không được muốn đi ra ngoài. Một người trong đó bận áo bào màu trắng hơn ba mưoi tuổi, gương mặt lạnh lùng. Nhìn thân hình và khí độ của hắn liền biết đây chính là Thiên Huyền cao thủ đã giết chết Tần Hổ diệt khẩu.

Cửa được mở ra, Lý gia đại côgn tử Lý Du Nhiên đi đến.

– Du Nhiên. Để ta ra ngoài đi. Mấy tên kia có tu vi cao nhất cũng chỉ là Ngọc Huyền mà thôi. Vài người trong chúng ta tùy tiện ra một người thôi cũng có thể áp chế bọn chúng. Ta thật không hiểu nỗi nhà mình bị đánh như thế mà ngươi vẫn chậm chạp như vậy? Bọn họ muốn tìm cái chết thì để cho chúng ta toại nguyện cho.

Người áo trắng nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút tức giận. Hắn luôn luôn cao ngạo thì sao có thể trốn tránh trong mật thất như một con chuột không dám ló đầu thế này?

– Không, tuyệt đối không được! – Lý Du Nhiên vẫn tỏ ra bình chân như vại, mỉm cười- Cho dù bọn chúng có đốt sạch Lý gia đại trạch, chúng ta cũng để cho chúng thoải mái đốt đi!

Nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ của hắn trong hoàn cảnh này khiến người ta thấy không rét mà run, hắn tiếp:

– Người họ Lý còn, Lý gia còn! Nếu bây giờ các ngươi kích động xông ra, cho dù xử lý xong bọn áo đen đó nhưng chỗ này sẽ lập tức biến thành cái đích cho vô số ánh mắt ngắm vào. Chỉ cần các ngươi hiện thân, dù thân phận có bại lộ hay không, Lý gia sẽ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, ta tin chắc lúc đó lời đồn Huyền đan nằm trong tay Lý gia sẽ lan đến tận hang cùng ngõ hẻm, vậy thì… Đại sự hỏng rồi!

– Sư huynh, vì thế các ngươi hãy ở yên trong mật thất, ngàn vạn lần không nên ra ngoài! Khi nào sóng gió trong kinh thành đã trôi qua, ta sẽ lập tức bố trí đưa các người ra khỏi thành, sau này tiểu đệ còn phải nhờ sư phụ và các vị sư huynh chiếu cố rất nhiều! – Lý Du Nhiên cười tiêu sái, tiêu sái đến lạnh người – Đốt hay lắm! Giết tốt lắm! Hừ, tại sao phải ngăn cản chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK