Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lão tử là sư thúc của ngươi! Lão tử là Ưng Bác Không! Lão tử là...…

Trong lòng hắn hối hận cũng đã muộn, hắn cũng không làm cách nào thay đổi cục diện trước mắt nữa rồi....

Ưng Bác Không sợ tuyệt chiêu liều mạng này của Hải Trầm Phong hay sao? Đương nhiên là không phải. Trừ khi chiêu này do chính Úy Lam Chí Tôn tự mình thi triển, nếu không làm sao có thể làm lay động một Chí Tôn Thần Huyền như Ưng Bác Không?

Lấy sự chênh lệch tu vi vô cùng lớn của Hải Trầm Phong và Ưng Bác Không mà nói, một chiêu "Lãng Quyển Càng Khôn" này, đừng nói là đồng quy vu tận, làm cho Ưng Bác Không bị thương còn không được nữa là!

Nhưng tên Chí Tôn Thần Huyền Ưng Bác Không tuyệt đối không có nguy hiểm gì này lại đang rối tinh rối mù cả lên: "Lão tử chỉ lo thống khoái cho bản thân, tập trung suy nghĩ mấy chiêu thức kia, lại vô tình đưa tên tiểu tử này vào tuyệt lộ, sau này gặp Mộng Hồng Trần, làm sao mang tới công đạo cho hắn đây? Chẳng lẽ nói vì ta luyện công thử chiêu nên đã bức tử đệ tử người sao? Lúc đó ta thành cái thứ gì?"

" Mộng Hồng Trần mà không liều cái mạng già với ta mới là lạ đó! Nhưng... nhưng… nhưng giờ phải làm sao?"

Nãy giờ Ưng Bác Không quát tháo như thế, làm sao mà Hải Trầm Phong không nghe cho được, hắn nghe xong trong lúc nhất thời tức giận đến thiếu chút nữa là trực tiếp trên không trung nổ tan xác mà chết!

" Lão vương bát đản này, con mẹ ngươi sao không nói ra sớm một chút, bày đặt giả bộ thần bí cái chó gì! Đến giờ lại bày đặt la ó quát tháo, vị sư điệt này của ngươi đã sớm thiêu đốt tất cả huyền khí và tinh lực, giống tên đã lên dây, không thể không phát, giờ có muốn dừng cũng không thể dừng rồi!"

" Ta chết chắc rồi!!!"

Giờ khắc này, Hải Trầm Phong cảm thấy mình quả là người chết oan ức nhất thiên hạ!

Oan còn muốn oan hơn Đậu Nga oan* nữa, nếu cái thế giới này có Đậu Nga tồn tại!

"Cùng với vị sư thúc Ưng Bác Không, người nổi danh cùng sư phụ mình làm cái chuyện ngọc đá cùng tan!?? Đây là cái loại chuyện hỗn đản gì? Tại sao ngươi không sớm biểu hiện thực lực Chí Tôn Thần Huyền, cho dù lão tử không nhận ra tên sư thúc chó má nhà ngươi, lão tử còn biết đường mà bỏ chạy trối chết! Hu hu hu, ta lại đi nói chuyện tôn nghiêm với một Chí Tôn Thần Huyền, ta thật là "ngon" mà!"

"Bây giờ ngươi la ó cái chó gì cũng đã muộn rồi, một chiêu này của ta chắc chắn đối với ngươi nửa điểm cũng không có tác dụng, còn ta thì nhất định đi đời nhà ma!"

Hải Trầm Phong bi ai suy nghĩ.

Nhưng suy nghĩ thì suy nghĩ, chửi thì cứ chửi, nhưng một chiêu "Lãng Quyển Càng Khôn" này tuyệt đối không có khả năng dừng lại.

Trong thời điểm Ưng Bác Không buồn bực tới cực điểm mà mắng chửi và Hải Trầm Phong cực kỳ oán giận bi phẫn, chiêu tự sát đầy uy lực Lãng Quyển Càng Khôn đã ập xuống đỉnh đầu Ưng Bác Không!

Trong mắt Ưng Bác Không hiện rõ vẻ bất đắc dĩ, hắn lo lắng đến độ miệng sùi bọt mép: "Thật sự là xong rồi! Làm sao bây giờ? Hay là hóa giải vậy, ít nhất có thể cho tên tiểu tử này chết được toàn thây!"

- Bang bang...!

Một màn khói bụi tung bay, dày đặc đến độ giơ tay không thấy năm ngón, ngẩng đầu không thấy trời xanh. Ưng Bác Không vẫn đứng sừng sững, mà Hải Trầm Phong thì lại giống con diều bị đứt dây, bay thẳng ra ngoài.

Khói bụi từ từ tan đi, Ưng Bác Không vẫn đứng ở giữa sân, vẻ mặt đầy bi ai nhìn đôi tay của mình, chỉ thấy một nỗi xót xa dâng lên trong lòng, suýt nữa là khóc lên thành tiếng!

Việc này phải gọi là gì đây!

Hải Trầm Phong khuôn mặt như giấy vàng, nằm thẳng cẳng phía xa xa, khóe miệng thì máu tươi trào ra từng hồi theo từng nhịp thở, mà ngực thì chỉ còn phập phồng một ít. Ai nhìn thấy cảnh này đều hiểu, người này chỉ còn lại hơi tàn mà thôi, đã vô phương cứu chữa rồi!

Trên mặt Hải Trầm Phong hiện ra biểu tình quái dị, giống như là đang khóc, mà cũng có chút giống như đang cười. Biểu hiện này đối với một người sắp chết mà nói thì thực sự vô cùng kỳ quái.

Trên thực tế, hiện tại Hải Trầm Phong một chút sức lực cũng không có, thậm chí muốn động đậy một ngón tay cũng không được, chỉ còn cách nằm chờ tắt thở mà thôi. Nếu hắn mà còn một chút khí lực nào thì hắn nhất định sẽ vận dụng để há miệng, đầu tiên là sẽ cười lớn một tiếng rồi sau đó chửi ầm ĩ cả lên.

" Từ xưa cho đến nay, có vô số Thiên Huyền cường giả, nhưng có người nào phải chết tức tưởi như ta không? Chết oan uổng như thế này sao? Chết oan mà không nói ra được một lời nào? Đây là cái số mệnh chó má! Cái mệnh khổ khốn nạn!"

Nói đến tình huống bây giờ của Hải Trầm Phong, cũng nhờ Ưng Bác Không đã hết sức nhẹ tay, chỉ ra lực bảo hộ toàn thân của hắn chứ không làm ra một chút phản chấn nào mới miễn cưỡng tạo ra tình huống này. Bằng không, nếu như hắn dùng toàn bộ công lực của một Thần Huyền mà công kích thì lực cường tất thắng, lực nhược tất bại, vị sư điệt tiện nghi này chỉ sợ đã tan thành tro bụi từ lâu.

- Xong rồi! Tất cả xong hết rồi!

Ưng Bác Không bưng kín mặt, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được tình trạng hiện giờ của Hải Trầm Phong. Tình trạng này tuyệt đối là không còn chút hi vọng nào.

" Lão tử thật là con mẹ nó xui xẻo, loại sự tình *** chó này mà cũng cho ta gặp phải là sao? Thật không biết là vận khí quá tốt hay quá xấu mà gặp phải chuyện hiếm có thế này, sau này làm sao mà ta có thể nhìn mặt lão Mộng đây? Mà gặp thì phải nói cái gì đây trời? Trời cao ơi, đất mẹ ơi, mệnh của ta sao lại khổ đến cùng cực thế này?"

Cuối cùng, hắn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi, he hé bàn tay tiến tới gần để nhìn, sau khi nhìn xong khuôn mặt lập tức trở nên đen xì. Hắn hai tay cứ xoắn xoắn lọn tóc mai, gấp đến độ tóc mai cuộn thành mấy vòng tròn, sau đó tức giận vung chân sút thẳng vào một cây đại thụ, oanh một tiếng cây đại thụ bật gốc văng ra xa.

- Ha ha ha, cùng sư điệt mình luận bàn, giữa thanh thiên bạch nhật bức tử luôn tên sư điệt, không, phải nói là đùa tới chết, không phải luận bàn tới chết hahaha...

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong không trung, mang theo ý cười nhạo:

- Bất luận thế nào, quả là không hổ danh một chí tôn nha! Thật sự quá mạnh nha, bội phục bội phục...

Ưng Bác Không vốn đang buồn bực đến phát cuồng, vừa nghe những lời này lập tức nổi trận lôi đình, xoay người hổn hển mắng:

- Tên vương bát đản nào đó! Lăn ra đây cho lão tử! Thạch Trường Tiếu, là ngươi phải không? Ngươi chính là con rùa rút đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK