Quân Khương Lâm tâm niệm thay đổi nhanh chóng, cố gắng nén lại vết thương trong tâm thần, miễn cưỡng sử dụng chút trấn tĩnh còn lại trong đầu, tận lực phát động khí trường thần thức cường đại trong Hồng Quân tháp, tựa như một thanh lợi kiếm xé rách bầu trời, hướng về cỗ thần thức đang truy sát mình đón đầu mà lên.
Lực lượng thần thức đến từ Hồng Quân tháp tự nhiên không phải thứ mà thần thức của bản thân Quân đại thiếu có thể sánh bằng, hết sức phi thường. Số phận đang đến bước đường cùng chợt quay trở lại phản công, dễ dàng mang thần thức khủng bố đang truy sát mà đến hoàn toàn chặn lại, đồng thời triển khai một đợt công kích kịch kiệt khác. Thần thức của đối phương cũng rất linh minh (linh hoạt + minh mẫn), chỉ trong một thời gian ngắn đã đoán được đợt công kích thần thức tiếp theo uy thế hơn xa mình. Song phương vừa chạm vào nhau liền thu về. Bản thân Quân Khương Lâm thần thức bị thương, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Hồng Quân tháp, từ trong phiến đặc sánh kia thoát ra, trở về thân thể. Khí trường thần thức trong Hồng Quân tháp một đường bảo vệ hộ tống, từ từ trở về.
Mặt khác, ở phương Nam xa xôi kia chợt phát ra một tiếng kêu thảm thiết tới cực điểm.
Hiển nhiên, dưới sự phản kích cực kỳ mạnh mẽ của Hồng Quân tháp, người kia mặc dù công lực cao tuyệt, thậm chí còn ở trên Chí Tôn cường giả, phản ứng cũng rất thần tốc, nhưng cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của thần vật viễn cổ bậc này. Hơn nữa người nọ đang chiếm thượng phong nên không hề có chút phòng bị, cho dù là lúc hai cỗ thần thức đối chiến ác liệt cũng có phản ứng cực kỳ nhanh chóng, vừa thấy không địch lại liền lập tức bỏ chạy, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị thương nặng.
Một tiếng kêu thảm này thanh âm cực thấp, nhưng có lực xuyên thấu vô cùng! Trực tiếp chấn động khiến lá hoa bên cạnh Quân Khương Lâm tuôn rơi lả tả, hơn nữa còn xa xa truyền ra ngoài.
Thần thức trở về cơ thể, trái tim đang phanh phanh nhảy loạn của Quân Khương Lâm rốt cục khôi phục bình thường. Cảm giác cả người vô lực vừa rồi, rốt cục cũng tan biến mất. Hung hăng lau đi máu tươi nơi khóe miệng, ánh mắt của Quân Khương Lâm giống như là ác lang cô độc trong đêm đông rét lạnh, hung hăng nhìn về phía Nam. Nơi ấy, có một siêu cấp cường giả khác!
Nơi đó còn có một vùng đất cho dù thần thức vô hình vô chất cũng không cách nào thâm nhập!
Đây là địa phương nào?
Người bên trong là ai?
Quân Khương Lâm nhảy lên, toàn lực triển khai Âm Dương độn pháp, lấy tốc độ kinh người một bước đi ngàn dặm trong nháy mắt vượt qua khoảng cách giữa hai người, ở nơi này chợt biến mất!
Địa phương cổ quái như vậy, nhất định là phải đi kiến thức một phen. Mình nếu đã thích Thiên Phạt sâm lâm, muốn đem nơi này chế tạo thành chỗ an nhàn trong tương lai sau khi mình lui về ở ẩn. Như vậy, tồn tại hiện tượng thần bí cổ quái bực này cùng với nhân vật cường đại kia há có thể không làm rõ để trong lòng có dự kiến trước?
Người kia tuyệt đối là một cái tai họa ngầm to lớn!
Xuất hiện ở trước mắt Quân Khương Lâm, chính là một mảnh sương mù cổ quái màu nhũ bạch! Nói về cỗ sương mù cổ quái này, quả thật là kỳ lạ. Ở chỗ rẽ vào sơn đạo này lúc trước, hoàn toàn không có chút dấu hiệu tồn tại nào của nó, thậm chí quan sát từ bầu trời cũng không hề phát hiện. Nhưng ngay sau khi rẽ vào, lại là phô thiên cái địa, chỗ ánh mắt có thể nhìn tới, vẫn đều là sương trắng như vậy!
Vô biên vô tận, mênh mông không có giới hạn!
Loại sương trắng này, quả nhiên là cực kỳ kỳ quái. Đã không giống với sương mù bình thường, cũng không phải là thiên địa linh khí, dày đặc giống như tồn tại thực chất. Ở bên trong sương trắng, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Cảm giác kia giống như chạm vào vật thật, mặc dù mềm mại như không có vật gì, nhưng thực ra lại là thực thể nhỏ bé kỳ lạ!
Cỗ sương trắng này còn có một chỗ cổ quái khác. Thần thức tuy không thể đi vào, nhưng thân thể lại ngược lại có thể xuyên qua đi vào!
Quân Khương Lâm thử nghiệm một chút, dùng cánh tay của mình đưa vào trong đó, chỉ cảm thấy hoàn toàn không có chút trở ngại liền lọt vào. Rất rõ ràng, bên trong toàn bộ là một khoảng không gian cực kỳ rộng lớn!
Nhưng khi Quân Khương Lâm vận dụng thần thức muốn xuyên thấu sương trắng, lại xuất hiện cái loại cảm giác đáng ghét lúc trước! Giống như là rơi vào trong dịch thể đặc quánh, không thể tiến tới được một chút nào. Ở trước mặt thần thức, sương trắng cực kỳ vững chắc, tựa như lấy đầu ngón tay ấn lên quả bóng, dùng sức một chút, quả bóng có thể bị lõm vào trong một chút, nhưng sẽ không bị đâm thủng.
Hiện tại lúc Quân Khương Lâm thả ra thần thức chính là có cảm giác như vậy!
Thật là hết sức kỳ quái.
Lần đầu tiên phát hiện địa phương cổ quái thân thể có thể đi vào, thần thức ngược lại không cách nào dò xét! Xem ra địa phương thần bí này của Thiên Phạt sâm lâm, chính là sự tồn tại thật lớn...
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, dứt khoát lấy bất biến ứng vạn biến, nhanh chóng vận khởi Âm Dương độn, liền mượn sự trợ giúp của thiên địa bí thuật "Độn" tiến vào!
Quân Khương Lâm nhất định phải đi vào. Bởi vì ngay lúc hắn có ý nghĩ lui về, ở ven bờ của vùng sương trắng, Quân đại thiếu ngoài ý muốn phát hiện ra một cái rễ cây cùng với vài cái lá cây. Lá cây có hình thất giác (bảy góc), đỏ thẫm như máu, bên trong mỗi một gân lá đều có thể thấy được rõ ràng, giống như muốn phồng lên thoát ra khỏi mặt lá.
Rễ cây kia cũng nhỏ mảnh dị thường, có màu trắng như tuyết, vừa nhìn có vẻ như phi thường mềm mại, nhưng phải đưa tay sờ thử mới biết được, rễ cây này lại cứng rắn hơn cả sắt thép tinh luyện!
Cửu Huyền căn! Cái này đúng là lá và rễ của Cửu Huyền căn mà mình mất bao công tìm kiếm!
Quân Khương Lâm hết sức vui mừng. Đây là vị dược liệu cuối cùng còn thiếu để Quân lão gia tử phục dụng cùng với Huyền đan nhằm tiến giai! Không nghĩ tới có thể ở đây ngoài ý muốn nhìn thấy, Quân Khương Lâm làm sao có thể buông tha? Cho dù bên trong có hung hiểm thế nào đi nữa, Quân Khương Lâm cũng nhất định phải lấy Cửu Huyền căn kia vào tay!
Linh đan luyện chế từ Thiên Tà Vạn Độc quả tuy cũng có công hiệu như vậy, nhưng mà xa xa vẫn không kịp thời gian. Còn thiếu đại bộ phận dược liệu không nói, cho dù có thì với tu vi của Quân đại thiếu hiện này cũng không luyện chế được. Thời gian thật sự là chờ không kịp rồi.
Hơn nữa, sau khi phục dụng huyền đan tiến giai rồi, còn có thể tiếp tục phục dụng linh đan luyện chế từ Thiên Tà Vạn Độc quả nữa. Cái này chẳng khác nào thăng cấp hai lần a! Ngược lại nếu cứ như vậy trực tiếp dùng linh đan luyện chế từ Thiên Tà Vạn Độc quả, vậy thì phần đan phương kia sẽ không có hiệu quả nữa, như vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất a!
Ngoài ý muốn nhìn thấy thứ mình tha thiết mơ ước, Quân Khương Lâm hăng hái bừng bừng triển khai Âm Dương độn tiến tới!
Nhưng hắn lại một lần nữa phải thất vọng rồi. Dĩ vãng dù bất luận địa phương nào cũng không thể ngăn cản Âm Dương độn pháp, tạo hóa thần thông không hề gặp chút trở ngại, vậy mà lúc này đối với nơi đây lại gặp trở ngại rồi! Dù đi sang trái hay sang phải cũng đều phải tiếp xúc với sương trắng, giống như bị rơi vào đầm lầy. Mỗi một bước tiến tới, đều phải tiêu hao rất nhiều linh lực!
Lúc này bản thân bị hãm trong sự huyễn hoặc, Quân Khương Lâm mới tự mình cảm nhận được loại cảm giác này. Cái này rõ ràng giống như là khiến cho người ta có cảm giác bị rơi vào một đống vải bông to lớn. Nhìn thì nhẹ nhàng thoải mái, nhưng sau khi tiến vào mới biết được, ngoại trừ màu trắng tinh của bông vải, cũng không nhìn thấy cái gì khác nữa! Con mắt dưới tình huống như vậy, hoàn toàn trở thành đồ trang trí (ý nói vô dụng), đơn thuần chỉ là một màu, lại cũng có thể hình thành loại hiệu quả ẩn nấp rất cổ quái này.
Bên trong Thiên Phạt sâm lâm lại có sự tồn tại kỳ diệu như vậy! Quân Khương Lâm triệt để kinh ngạc rồi.