Chương 208
Vải lụa đỏ rớt ra, một Cây tuyết bạch san hô còn cả gốc xuất hiện trước mắt mọi người, phát ra ánh sáng trong suốt chói lọi phi thường, như lại dịu dàng mong manh. Gốc san hô chừng rộng ba thước, cao bốn thước! Cây san hô lớn như vậy cho dù là san hô bình thường cũng hốt không ít bạc, huống chi là loại trên đời hiếm thấy như là ngọc san hô này?
“Ngọc san hô, chiều rộng hai thước tám lăm, cao ba thước chín, dày một thước! Hàm chứa nguyên khí đất trời, để trong nhà đối với chuyện tu luyện của Huyền giả có lợi ích lớn lao. Có thể ổn định tâm thần, không sợ tâm ma; Giá khởi điểm mười vạn lượng bạc ròng. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một vạn lượng.”
Tử bào lão giả vừa dứt lời, một tiếng hô như xé họng lập tức vang lên: “Bản công tử ra giá một trăm vạn lượng!” Đúng là Đường Nguyên Đường đại thiếu gia.
Chỉ một thoáng toàn phòng đấu giá đã im ắng không còn âm thanh nào! Mấy trăm ánh mắt đều nhất loạt quay hết lại đây; Đường Nguyên cố gắng ưỡn cái bụng to như trống, nhìn quanh tự hào.
Mở đầu như đùa vậy sao? Giá khởi điểm chỉ có mười vạn lượng, ngay lần đầu tiên ngươi đã ra giá lên tới một trăm vạn lượng? Liệu có còn để cho người khác hô tiếp như thế nào đây? Cho dù ngươi nhất quyết mua được thì cũng không nên đưa ra cái giá phá sản như vậy chứ! Cứ từ từ tăng giá thì phỏng chừng nhiều lắm có khi chỉ khoảng quanh năm mươi vạn lượng cũng liền giành được rồi; Kẻ này lại dám lần đầu tiên đã tố thẳng lên một trăm vạn lượng!
Đồ quạ khoang bệnh tật! Tất cả mọi người đều coi thường liếc mắt nhìn mập mạp một cái.
Sát vách phòng, Mạnh Hải Châu cùng Lý Chấn giận đến méo cả mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn không tính anh tuấn giật giật liên tục! Một trăm mấy chục lượng bạc đối với gia tộc bọn họ mà nói, mặc dù không phải là một khoảng tiền nhỏ, nhưng cũng không quá lớn, có thể nói là nằm trong khả năng chi trả của họ.
Lần trước Thiên Kim đường thua vào tay mấy tên tiểu tử chưa dáo máu đầu, còn kém mỗi điểm ko cởi quần, bây giờ trong tay thật chẳng còn dư dả gì, mà Ngọc san hô là bọn hắn cố tình đặt ra để được đền bù cho xứng đáng!
Trước mỗi lần bán đấu giá ba ngày, Thịnh Bảo đường đều theo thông lệ đưa đến các đại gia tộc trong thành danh sách những vật phẩm bán đấu giá, mà Lý Du Nhiên vừa thấy được Ngọc San Hô trong danh sách, lập tức liền ra lệnh, ko tiếc hết thảy phải có bằng được Ngọc san hô trong tay.
Thật ra danh sách đấu giá lần này Quân gia cũng có, bất quá Quân gia chưa bao giờ đi tham gia, qua chín cửa cái danh sách này cũng bị đưa đến môn phòng liền dừng lại, vì thế cho nên Quân Khương Lâm ngược lại ko hề biết tự sự. Lại nói việc Quân Vô Ý tìm kiếm dược liệu lại cực kỳ bí mật, trong Quân gia cũng chỉ có vài người biết được, nếu ko phải đúng lúc hắn đi tìm Đường Nguyên thì chỉ sợ đã bỏ lỡ mất lần đầu giá này rồi……
Ngọc san hô này đối với Huyền giả tuy rằng trân quý nhưng cũng chỉ là một kiện phụ trợ tu luyện cho họ mà thôi, nhưng đối với thái sư Lý Thượng, người bị phế bỏ Huyền khí mà nói, thì đây lại thật sự là một kiện pháp bảo dùng để kéo dài mạng sống và tuổi thọ! Thậm chí, sẽ có hy vọng tu luyện lại một lần nữa! Bởi vì Lý Du Nhiên theo một đường đáng tin cậy biết được, Ngọc san hô này nếu dùng một phương pháp đặc biệt hấp thu thiên địa nguyên khí bên trong đó thì đối với một người bị phế Huyền khí như Lý thái sư thậm chí có cơ hội nối lại kinh mạch bị đứt, hơn nữa, việc này lại có phần chắc chắn!
Mà tác dụng này, người biết được rất ít! Lý Du Nhiên đã bí mật phái người tìm kiếm rất lâu nhưng thủy chung chưa từng thấy bóng dáng của Ngọc San Hô
Nếu thân thể Lý Thái Sư có thể chống đỡ thêm được vài năm thậm chí vài chục năm, đối với Lý gia mà nói có rất nhiều tác dụng. Cho nên Ngọc san hô đối với các gia tộc khác thì đây chỉ là một kiện trang sức huyền bí nhưng đối với Lý gia thì nó lại liên quan đến toàn bộ tiền đồ của cả gia tộc.
Hiện giờ đột nhiên xuất hiện pháp bảo này đối với Lý gia không thể nghi ngờ gì là trời đang giúp họ! Cho nên Lý gia đối với Ngọc san hô là nhất định phải có được. Lý Du Nhiên đối với Mạnh Hải Châu và Lý Chấn đã hạ lệnh nhất định phải thu mua! Nếu ko phải lo lắng khi mình xuất hiện thì mục tiêu quá lớn, có ngưới làm khó dễ, chỉ sợ Lý Du Nhiên đã sớm ngồi ở nơi này.