Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên Quân đại thiếu chính là một chút cũng không dám thả lỏng, tiến công tuy rằng dày đặc, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, nếu không đem người trước mắt đánh chết, chỉ cần thoáng cho hắn một chút cơ hội phản ứng, chính mình liền gặp phải nguy hiểm, thậm chí còn bị tấn công ngược lại! Dù sao, chính mình tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có Ngọc Huyền mà thôi, ai ngờ đối phương còn có Thiên Huyền cường giả!

Ngay cả khi đối phương chỉ còn lại có một phần mười công lực, mình cũng có thể chịu đau khổ a!

Cho nên Quân Khương Lâm phanh phanh phanh liên miên không dứt nắm tay, khuỷu tay, chân, ngay cả gót chân cũng đã bị phản chấn đau đớn, nhưng vẫn không dám thả lỏng, cho nên thoạt nhìn công kích càng ngày càng dày đặc!

Người ngoài chỉ thấy cuộc chiến nghiêng về một phía khiến họ sợ hãi.

Người ngoài xem ra, hắn rõ ràng có thể một kích đã đem địch nhân giết chết, lại làm ra cái thủ đoạn ngược đãi tàn nhẫn như thế, quả là tội ác tày trời, lấy ngược đãi người khác làm niềm vui!

Căn bản chính là cách hành hạ người đến chết trong truyền thuyết a!

Lại nói vì Quân Khương Lâm muốn chấn nhiếp toàn trường, đánh tan khí thế của đối phương, nên mới biểu hiện ra huyền khí, chính là màu lam sắc Thiên Huyền đỉnh phong!

Một Thiên Huyền đỉnh phong cao thủ, hành hạ một kẻ thấp hơn mình mấy bậc là Thiên Huyền sơ cấp, hơn nữa đối phương không hoàn thủ, chẳng lẽ còn không chịu buông tha, lại còn điên cuồng ấu đả? Một quyền dứt điểm thôi.

Quân đại thiếu gia rơi lệ đầy mặt, thiên tài như mình mà một kích không thành công, ta cũng có muốn như thế đâu, chẳng qua sức ta không đủ mà.:110:

May mà đây không phải như trong trò chơi, cho dù Thiên Huyền cường giả cũng có cực hạn, Quân đại thiếu gia liên tiếp ra tay, hơn ba trăm quyền, toàn bộ đánh vào một vị trí trên ngực, rốt cục mới đánh tan hộ thân huyền khí, đánh tan cái vòng bảo vệ mạnh mẽ của địch nhân, một kích cuối cùng xuyên tim mà qua, đoạn tuyệt toàn bộ sinh cơ!

Nhưng hắn không biết, một quyền cuối cùng hắn đánh ra, hình ảnh hắn mệt mỏi nghỉ ngơi, trong mắt người xem, cũng là tàn nhẫn, biến thái tới cực điểm!

Ngươi đã đem người ta đánh chết, còn nâng cao xác người ta làm gì? Phơi nắng làm cá khô ư, hù chết người a lão đại, đây chính là ban đêm a.

Gần hai trăm người kinh sợ vạn phần nhìn Quân đại sát thủ, trong nhất thời lặng ngắt như tờ.

Rất rung động!

Rất chấn kinh!

Thật lâu sau, họ mới hồi phục lại tinh thần, mặt khác hai Thiên Huyền cao thủ bi phẫn nhìn lên Quân Khương Lâm, cắn răng hỏi:

- Ngươi là ai? Có dũng khí hãy xưng tên ra! Núi cao sông dài, các hạ hôm nay ban thưởng hậu hĩnh, Huyết Kiếm đường suốt đời khó quên, sẽ có ngày báo đáp.

- Ách? Báo đáp? Các ngươi còn muốn bỏ đi sao?

Quân đừng đó kinh ngạc nháy mắt mấy cái:

- Ta kháo, ngươi nha, óc tưởng tượng cũng quá phong phú chứ? Lão tử lúc nào nói tha cho các ngươi rời đi? Ngươi xác định là ngươi không phải mơ đó chứ? Nói mớ sao?

- Ha ha ha, chúng ta trúng độc của ngươi, công lực thất lạc hơn phân nửa, đây là sự thật, hôm nay đúng là chúng ta thảm bại! Nhưng ngươi cho là chỉ bằng vào ngươi cùng đám bỏ đi này có thể vây được chúng ta sao? Không sai, các hạ chính là Thiên Huyền đỉnh phong cường giả, công lực hơn xa chúng ta, nhưng nếu chúng ta một lòng muốn chạy, ngay cả lấy khả năng của các hạ, nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn lại một người chúng ta thôi. Muốn lưu lại hai người chúng ta sao, đừng có mơ! Cho nên, chân chính đang mơ, nói mớ chính là các hạ đó!

Hai hồng y Thiên Huyền thê lương cười lớn, âm thanh lành lạnh tiếp tục vang lên:

- Không sợ thành thật nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi là ai, sau lưng có hay không có người khác, tóm lại, ngươi cùng thế lực của ngươi chết chắc rồi! Mộng đẹp nhất định là không có, bất quá ác mộng cũng nhất định sẽ không ngừng đến với ngươi!

- Chỉ có thể lưu lại một người các ngươi? Các ngươi nói cái gì ngu vậy! Lão tử nếu không lưu được các ngươi, tối nay cũng không thèm tới! Nằm mơ? Để xem ai đang nằm mơ!

Quân Khương Lâm cười lạnh một tiếng, vung tay lên:

- Giết!

Hai trăm người đồng thời hét lớn một tiếng, ngay cả bị thương không nhẹ cũng không để ý thương thế, lần thứ hai giơ lên đao kiếm, như thủy triều đánh tới.

- Ha ha ha…

Hai vị Thiên Huyền sát thủ cười lớn một tiếng, đột nhiên nhảy lên, phân hai hướng nam bắc mà chạy.

Hăng hái vươn người bay vút ra!

Cho dù đối phương có là Thiên Huyền đỉnh phong cũng chỉ có một người, như thế nào có thể bắt được hai đối thủ cùng giai chạy hai hướng khác nhau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK