Giữa lúc nàng mặt đang ửng đỏ, đột nhiên Độc Cô Tiểu Nghệ hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ đi vào, tiểu nha đầu cho tới bây giờ mới hồi phục tinh thần, trong lòng cao hứng vô cùng.
Vừa rồi hắn gọi tên ta là "Tiểu Nghệ", nghe rất dễ thương, về sau khiến hắn kêu nhiều hơn vài tiếng, hắc hắc...
- Tiểu Nghệ muội muội!
Linh Mộng công chúa cực lực kiềm chế kích động trong lòng mình, khẩu khí cứng cỏi giả bộ bình thản nói:
- Nghe nói Quân tam thiếu từng tạo cho ngươi một thanh bảo đao? Chính là lần trước ngươi cầm khoe ra một thanh, nghe nói còn có cái tên dễ nghe, đâu như "Hồng Tụ Thiên Hương đệ nhất đao? Cho tỷ nhìn xem một lần được không?
- Lần trước muội nói muốn cho tỷ xem, tỷ khinh thường không muốn, lần này lại muốn xem. Được rồi, được rồi, cho tỷ xem...
Độc Cô Tiểu Nghệ than thở một câu, phất tay áo lên, đem thân đao mỏng manh gỡ xuống.
Quân Khương Lâm trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy, cơ hồ té xỉu.
- Độc Cô Tiểu Nghệ! Ta cho ngươi cây đao này để ngươi chém người, chứ không phải cho ngươi làm cái che tay, thật phung phí của trời!
Quân Khương Lâm gầm nhẹ một tiếng, tức giận nổi lên.
Nha đầu kia cư nhiên đem cây đao này buộc chặt vào tay mình, bản thân vừa rồi gỡ xuống cũng mất một hồi lâu. Cái này cùng cái che tay có khác gì nhau? Buộc như vậy, thời điểm lâm trận đối địch, chỉ sợ lúc mình rút đao xong, chiến đấu sớn đã kết thúc…
Độc Cô Tiểu Nghệ trên mặt một trận đỏ bừng, lẩm bẩm hai tiếng, xoay người nhăn nhó nói:
- Đây là...tín vậ...tngươi đưa tặng ta…Ta tiếc không dùng, ngươi như thế nào còn mắng ta...
Nói xong, hé ra mặt cười, cúi đầu, vuốt ve góc áo, rồi lại thẹn thùng nói lí nhí như muỗi kêu:
- Khối ngọc bội…của ta...ngươi...ngươi vẫn đeo chứ?
Linh Mộng công chúa phát hạ huyết thệ, mặc dù đều không phải xuất phát từ bản tâm, nhưng tiểu nha đầu từ trên người Linh Mộng công chúa đã cảm thấy sự uy hiếp lớn lao, cảm giác địa vị mình đang bấp bênh. Giờ phút này Quân Khương Lâm hỏi, rốt cục không để ý thẹn thùng, trước đưa hai chữ "tín vật" ra, ý là nói cho Linh Mộng công chúa: không quản ngươi tình nguyện hay không tình nguyện, ta cũng đi trước ngươi. Nhìn đi! Chúng ta ngay cả tín vật đính ước đều đã có.
Hừ hừ, dính đến chuyện này, cho dù là hảo tỷ muội....cũng không thể nhường nhịn được. Ta, Độc Cô Tiểu Nghệ, rốt cuộc phải cạnh tranh vì tình yêu của mình!
Hừ, làm ta bực mình, ta cũng phát huyết thệ! Ngươi không phải tự nguyện, nhưng ta là tự nguyện, ai sợ ai chứ.
Ngọc bội? Tín vật? Quân Khương Lâm một trận ngẩn ngơ, đây là từ đâu nói ra? Khối ngọc bội kia, hình như cùng ngày nhận được, mình tiện tay ném qua một bên…Hiện tại cư nhiên nghĩ không ra vứt đi chỗ nào nữa...…
Linh Mộng công chúa lại căn bản không chú ý tới lời nói của Độc Cô Tiểu Nghệ, hai tay khẽ run rẩy, trong mắt phát ra hào quang kỳ dị, có chút kinh hỉ quá độ, cầm lấy bảo đao kia, chính là đưa mắt nhìn qua, cũng đã xác định được một việc: cây đao này, cùng cây đao trong ngực mình, rõ ràng xuất phát từ một người.
Vô luận là công nghệ rèn, hay tay nghề người chế tạo, thậm chí hoa văn trên mặt, hoặc đường nét độc đáo đúc trên mặt đao, cùng với độ sắc bén, cũng đều biểu thị công khai rõ ràng.
Thân đao nhẹ nhàng khéo léo, lợi cho nắm, lợi cho chém, cũng lợi cho đâm nhưng tuyệt không gây tổn thương tay. Mũi đao, lưỡi đao, sống đao, thân đao, chuôi đao, đao quải... mỗi một phương diện, tỷ như mỗi một đoạn cong gấp khúc trên thân đao, đều là thiên chuy bách luyện, tinh điêu tế mài trôi chảy.
Không thể không nói để đúc cây đao này phải tiêu phí đại lượng tinh lực, tâm lực. Ngoài ra, cây đao này có thân hơi ngắn một chút, rất rõ ràng, cây đao này ngay từ thời điểm chọn lựa hình dáng, cũng đã quyết định chính là làm ra cho nữ tử.
Cây đao lóe sáng, hoa văn quấn quanh ẩn hiện, như ngôi sao trên bầu trời đêm không ngừng chói sáng, lại giống như Ngân Hà trên bầu trời rơi xuống, dừng cả trên bề mặt. Cả thân đao, giống như một dòng sông lưu động, Linh Mộng công chúa trong lòng đột nhiên không hiểu sao nảy ra một loại cảm giác ghen tị…Hắn đối với nàng, thật là rất tố...t Rất tố...t.
Linh Mộng công chúa hâm mộ nhìn, yêu thích không nỡ buông tay. Hiện tại, trong lòng nàng đã cơ bản xác định một việc. Chẳng qua, chuyện này, nàng cũng không muốn nói toạc ra.
Bởi vì hiện tại, nàng mới cảm giác được, tựa hồ...Quân Khương Lâm lúc trước đeo bám mình, bỡn cợt, quần áo lụa là, khắp nơi đều có thủ đoạn lưu manh của hắn, đại để bất quá chỉ là một loại thủ đoạn che dấu mà thôi?
Nếu như bằng không, chưa cần nói đến một thân huyền công kinh thế hãi tục kia của hắn, tấm lòng nghĩa khí, kiếm đảm cầm tâm, chỉ riêng y thuật siêu phàm kinh thiên động địa của hắn cũng đủ để ở kinh thành tạo nên sóng to gió lớn! Nhưng, thiếu niên này, điều kiện gia tộc cho phép, căn bản là nên đứng trên đỉnh phong hưởng thụ sự sùng bái kính ngưỡng của mọi người, nhưng lại thà rằng lựa chọn tự ô uế...
Những lời hắn nói lúc trước đều là sự thật? Hắn đối với ta thật sự cũng không có tình cảm!
Chúng ta có lẽ là thật sự không xứng, nhưng không phải hắn không xứng với ta, mà là ta không xứng với hắn.
Mấy năm nay, thật đúng là khổ cho hắn rồi.
Một người mang tuyệt kỹ như thế, tâm cao khí ngạo, là tuyệt thế thiếu niên khí độ cao thượng, nhưng lại không được thể hiện, bị mọi người xem thường cùng châm biếm trong cuộc sống, còn phải biểu hiện cực kỳ xấu xa, không có triển vọng... Đây còn hơn cả tra tấn a!