Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 48

Quân Lâm suy nghĩ móc móc lỗ tai nói. Độc Cô Tiểu Nghệ không nhịn được phì cười sau đó lại hung hăng đá cho hắn một cước khiến cho Quân Lâm nhe răng nhếch miệng.

Khuôn mặt của Mạnh Hải Chân xuất hiện gân xanh, hắn giận dữ thiếu chút nữa hộc máu nhưng cố nhịn:

– Tam thiếu thật biết nói đùa. Tiền cược rất đơn giản. Nếu là ta thua thì tất cả những cái này đều thuộc về Tam thiếu. Ngược lại nếu ta thắng thì Tam Thiếu phải đáp ứng cho ta một yêu cầu. Thay ta làm một việc. Được không?

“Nói giỡn sao? Như vậy sao được?” Trong lòng Quân Lâm thầm kêu diễn kịch đến đây thì trong lòng bọn họ cũng bị nghẹn vô cùng. Nhịn không được cười thầm nhưng lại lắc lắc đầu:

– Nếu các ngươi bảo ta đi tự sát chẳng lẽ ta cũng đi? Muốn ta đưa toàn bộ gia sản Quân gia cho các ngươi ta cũng phải đưa? Điều kiện này của ngươi thật là… Coi ta là thằng ngốc sao?

– Ta có thể bảo đảm những việc Tam thiếu lo lắng sẽ không xảy ra. Không chỉ Tam Thiếu có thêm bạc mà cũng không thể thương tổn chút nào. Hơn nữa tuyệt đối Tam Thiếu có thể làm được. Nếu sau này Tam Thiếu không làm được thì có thể xem như chuyện hôm nay chưa hề nói đến.

Mạnh Hải Châu muốn đưa tên trước mặt này bỏ dưới chân đạp cho một trận cho hả giận.

– Thật vậy sao? Thế giờ đổ ra sao?

Quân Lâm đáp ứng ngay.

– Đổ xúc xắc!

Trên gương mặt Mạnh Hải Châu lộ ra vẻ được ăn cả ngã về không. Rất có phong thái dân cờ bạc, gương mặt có chút dữ tơn nói: – Ta và ngươi đổ thôi. So lớn nhỏ. Ai lớn hơn người đó thắng. Quân Khương Lâm, không biết ngươi dám chơi không?

– Ha ha. Chẳng lẽ ta còn sợ tên bại tướng dưới tay như ngươi? Đổ xúc xắc? Ngươi cho là có thể thắng ta sao? Nực cười!

Quân Lâm ngẩng đầu lên trời cười cuồng ngạo. Xem ra nếu không có mấy thứ đồ vật này thì hắn đã rời khỏi đây rồi.

Nghe thấy câu này, đám Lý Chấn, Lý Phong ánh mắt lập tức sáng rực như nhìn thấy vàng, sướng run cả người. Kĩ thuật chơi xúc xắc của Mạnh Hải Châu cả bọn đều rất rõ, tuy không được tính là đại cao thủ trong nghề, nhưng so với thứ gà mờ như tên tiểu tử Quân Khương Lâm thì đúng là voi đứng cạnh kiến, hơn nữa, bộ xúc xắc kia vốn là thứ do bọn họ đặc biệt chuẩn bị từ trước, nếu Mạnh Hải Châu không thắng, hắn nên tự đập đầu vào đậu hũ mà chết cho rồi! Quân Lâm thua thê thảm, đây là kết cục tất yếu!

– Ai gieo trước?

Quân Lâm xoa xoa chân, chỗ bị bà cô Tiểu Nghệ lúc nãy đá trúng, đến giờ vẫn ngâm ngẩm đau.

– Để ta!

Mạnh Hải Châu nhắm mắt, tay mân mê xúc xắc, cố gắng đè nén tâm tình kích động, miệng không ngừng lầm bầm cầu khấn. Tương lai của cả nhà hắn đều nằm trên mấy cục nho nhỏ này, nếu hắn thua, hậu quả thật khó mà tưởng tượng!

Quân Lâm cố ý thở dài, hắn nhè nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, quay sang Độc Cô Tiểu Nghệ, nhỏ giọng nói:

– Theo nàng, có phải hắn đang gọi quỷ hồn tổ tiên về giúp không? Sao ta cảm thấy xung quanh đột nhiên trở lên u ám lạnh lẽo nhỉ? Thật kì lạ!

Vừa nói, hắn vừa vén tay áo lên, rồi làm bộ giật mình kinh sợ:

– Trông này, nổi hết da gà lên rồi!

Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn hắn làm trò, không nhịn được phải lăn bò ra cười, bộ dáng nghiêm nghiêm nghị nghị vừa nãy bay mất tiêu, cô nàng đột nhiên phát hiện, tên tiểu tử ăn hại này không ngờ cũng thú vị như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK