Văn Thương Vũ mĩm cười:
- Một tên là Lý Du Nhiên, mà tên còn lại chính là Quân Khương Lâm!
- Du Nhiên sao?
Hoàng đế bệ hạ cười cười:
- Thằng nhóc Lý Du Nhiên này dã tâm cũng rất lớn, không những có tâm cơ cực kỳ thâm trầm, vui buồn không hiện ra mặt, cách đối nhân xử thế cũng rất khôn khéo, cẩn thận. Ta cũng thường nghe người ta nói, kẻ này có thể bày mưu nghĩ kế, ngồi sau màn mà quyết định thắng thua ở ngoài ngàn dặm! Chỉ là cho dù Lý Du Nhiên có tài hoa bộc lộ, tư chất hơn người, cũng chẳng đáng để ta vướng bận trong lòng.
-Vì sao lại vậy?
Lần này đến phiên Văn Thương Vũ không giải thích được, người có tài như vậy mà vẫn không lọt vào tầm mắt là sao?
- Cái này có khi Lý Du Nhiên cũng chưa chắc phát hiện ra được. Toàn bộ thủ đoạn hắn có, tất cả học thức hắn nghiên cứu đều cùng có một điểm chung: Làm tướng làm soái thì có thể, thậm chí có thể làm tới Tể tướng, Quốc sư. Nhưng con đường này của hắn, là con đường làm thần tử, chứ không phải là con đường làm đế vương!
Hoàn đế ung dung cười:
- Cho nên Lý Du Nhiên nhiều nhất cũng chỉ có thể dừng ở mức làm "Nhân tài", giỏi nữa thì tới mức "Nhân kiệt" mà thôi. Nếu hắn thật sự có tài, cũng có thể bước tới trước một bước làm một kẻ kiêu hùng. Nhưng rốt cuộc hắn cũng không thể có được cái khí phách quân lâm thiên hạ được! … Dù có dã tâm, cũng không đủ để khen ngợi. Ta hoàn toàn có thể nắm chắc, khi dã tâm của hắn đã hoàn toàn bộc lộ thì cũng là lúc ta dập tắt nó dễ dàng. Bởi vậy sao phải ưu lo vì hắn?
- Làm một đế vương, sao có thể chơi trò lén lút âm mưu tính kế người khác? Lý Du Nhiên đã tập thành thói quen núp sau tấm màn, ngay cả khi cần ra mặt hắn cũng không chịu bước ra, hoặc miễn cưỡng bước ra thì cũng chỉ là gượng gạo mà thôi. Nhưng đế vương vừa cần cái tài vừa cần sự đường đường chính chính mà đối mặt với cả thiên hạ. Đó là lý do mà khi Lý Du Nhiên đã được lựa chọn, thì cũng chỉ là lựa chọn tạm thời mà thôi. Chỉ cần chú ý hướng đi của hắn một chút, dùng được thì dùng, không dùng được nữa thì trừ đi. Hắn giỏi lắm cũng có thể tạo thành cơn sóng nhỏ, nhưng không thể tạo thành sóng thần được.
Hoàng đế bệ hạ nói ra một phen này, là đã trực tiếp loại bỏ Đệ nhất tài tử Lý Du Nhiên vốn được cả Thiên Hương công nhận rồi.
- Vẫn là bệ hạ suy nghĩ chu đáo, bội phục!
Văn Thương Vũ lại suy nghĩ tỉ mỉ một phen: "Một đoạn này nói ra, không thể không thừa nhận về phương diện nhìn người của vị đang ngồi lên ngôi cửu ngũ này cao hơn cái mức "Chính xác" nhiều. Cách nhìn người của hắn là đứng từ góc độ đế vươn để nhìn. Còn cái nhìn của mình, là ở góc độ một vị võ học tôn sư. Sự khác biệt giữa hai người tựa như trời và đất, tuyệt không thể nào có điểm chung được."
- Còn lại tên Quân Khương Lâm kia, tính ra lại còn nguy hiểm hơn nhiều so với Lý Du Nhiên. Trình độ nguy hiểm của hai tên này thậm chí không thể so sánh cùng nhau được. Tên Lý Du Nhiên kia đã bộc lộ tài năng, mà tên Quân Khương Lâm này thì như rồng núp dưới bùn, một khi mây gió kéo tới sẽ dùng khí thế hào hùng để tung bay. Tuy hắn đã tự nói
chính mình không muốn liên quan đến quyền thế, nhưng bất kể là hắn mốn phát triển theo cái dạng nào cũng sẽ trở thành loại người nổi bật nhất. Tên Lý Du Nhiên kia mặc dù mưa nắng bất thường, nhưng vẫn còn có thể khống chế được, chứ tên Quân Khương Lâm này một khi cường thế xuất hiện, chắc chắn sẽ là một thanh kiếm tuyệt hảo, lúc đó liệu
còn ai có thể chặn được hắn.
Hoàng đế bệ hạ thở dài một hơi thật sâu:
- Trước mắt thì các quốc gia trên đại lục tuy rằng cũng có nhân tài xuất hiện lớp lớp. Nhưng bậc người tài tuyệt thế giống như Quân Khương Lâm cùng Du nhiên thì cũng chưa từng xuất hiện. Nếu cho trẫm thêm năm mươi năm thì có thể mài dũa bọn chúng thật tốt. Hai tên này sau khi được rèn dũa, thì tương lai liền có một văn một võ tạo thành "Thiên trụ thạch" - Cột chống trời! Hơn nữa hai tên này tính cách vừa tương tự lại vừa xung đột lẫn nhau, tạo thành một thế cân bằng hoàn hảo! Nhưng ngay thời điểm này mà xuất hiện hai tên đó, đối với Thiên hương đế quốc ta mà nói thì không biết gọi là phúc hay là họa nữa?
- Bệ hạ đang tuổi tráng niên, cũng là lúc cái tuổi mạnh mẽ nhất thì sao lại phải nói lời ấy?
Văn Thương Vũ ha hả cười một tiếng.
Chỉ là lời an ủi!
- Cơ thể của trẫm, trẫm tự biết rõ ràng. Có lẽ có thể sống thêm mười hay hai mươi năm nữa chứ tuyệt đối không lâu hơn được. Vết thương mấy năm trước, ngay cả Độc Tâm dược vương cũng đành than rằng sức người có hạn, việc thay đổi thể chất của trẫm thì không phải chuyện con người có thể làm được. Văn tiên sinh cũng không cần an ủi ta
nữa.
- Hiện điều duy nhất làm trẫm lo lắng chính là hai người kia thuộc loại nhân tài chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu. Trẫm còn trên đời chắc chắn sẽ kiềm chế được bọn chúng, nhưng một khi trẫm qua đời thì ba đứa con trai của trẫm lại không có một đứa có thể khống chế nổi hai người này. Ngay cả chuyện đối phó một trong hai tên cũng là chuyện không thể rồi, lúc đó…
Hoàng đế bệ hạ buồn bã thở dài một hơi.
- Trước mắt bốn biển yên bình khôngcó sóng gió gì, phía biên giới cũng vô sự mà các đại gia tộc trong nước cũng trung thành và tận tâm với bệ hạ, tin tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn tới cũng tuyệt đối không phát sinh ra chuyện gì.
Văn Thương Vũ mở lời tiếp:
- Bệ hạ cứ yên tâm!
- Thật ra thì cũng bởi không phá sinh chuyện gì mới là nguyên nhân chủ yếu trước mắt. Văn tiên sinh xem ra vẫn còn dùng ánh mắt "hòa hoãn" mà nhìn, hiện giờ hai tên Lý Du Nhiên và Quân Khương Lâm kia thựa tế đã muốn thay thế hệ trước, là nhân vật mấu chốt để "duy trì" sự cân bằng giữa quân sự và chính trị. Bất kể tên nào xảy ra chuyện cũng sẽ
đánh đổ thế cân bằng hiện tại, lúc đó tình hình trong nước sẽ chia năm xẻ bảy mà loạn lên. Bởi vậy hiện tại quyết không thể va chạm với bất kỳ ai trong bọn chúng.