Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Trầm Phong rốt cục cũng bộc lộ sự tàn nhẫn của mình! Dù cho tên hán tử gầy nhom vừa nãy không có nhận tiền làm việc cho kẻ khác đi chăng nữa, thì chỉ việc hắn đưa ra ý kiến phản đối cũng đủ để Hải Trầm Phong xuống tay lập uy! Đó chính là thủ đoạn hiệu quả nhất khi tiếp nhận quyền lực mới! Thay đổi quyền lực, thủ đoạn huyết tinh không thể nào thiếu được!

Muốn trách, cũng chỉ có thể trách hắn không may!

Không khí trầm xuống. Mọi người lặng lẽ tản ra, trong khi nhìn thi thể của tên xấu số vừa rồi trong lòng mỗi người không khỏi ớn lạnh, nhịn không được rùng mình một cái, bước chân nhanh hơn.

Hải Trầm Phong cuối cùng thuận lợi tiếp nhận vị trí bang chủ! Kế tiếp, bắt đầu mở rộng hoạt động của bản bang!

Hải Trầm Phong rốt cục đã có những bước đầu tiên. Đó cũng là một phần kế hoạch mà Quân Khương Lâm muốn hắn thực hiện: Thống nhất tất cả hắc bang của kinh thành!

Điều này chính là mở đầu cho tất cả!

Lúc Quân Khương Lâm trở về Quân gia thì khắp nơi đều đã lên đèn.

Dọc đường về hắn thập phần vui vẻ; bởi vì, hắn đã trả xong món "nợ" của Lục trưởng lão, lại còn vớ được một khối ngọc bội rất thần kì! Tất cả những thứ đó đều đang chờ hắn tìm hiểu.

Nhưng... từ khi khối ngọc bội này xuất hiện, Hồng Quân Tháp cũng sinh ra biến động. Điều này càng làm cho Quân Khương Lâm tin chắc rằng, nó không phải là miếng ngọc bội bình thường.

Hắn còn mơ hồ cảm thấy đây không đơn thuần là một miếng ngọc bội mà có thể là một loại vật chất đặc thù nào đó. Cho nên vừa đoạt được vào tay, hắn liền ném ngay vào trong Hồng Quân Tháp.

Về đến nhà, Quân Tam thiếu bỗng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, vốn tuyên bố tới ở trong tiểu viện của Quân Vô Ý - Ưng đại chí tôn Ưng Bác Không tự nhiên lại đang ngồi chờ trong thư phòng của hắn. Lão tiểu tử đó sao đã trở về rồi? Bộ dáng đang vô cùng mất hứng, trong cả Quân phủ từ lớn tới bé không ai dám trêu trọc lão nhân gia này, nhìn bộ dạng của lão gia hỏa bây giờ thật hâm mộ người nào có thể làm cho lão khó chịu như thế này nha!

- Tiểu tử thối, rốt cục cũng vác mặt về! Ngươi hại lão tử thật khổ a!

Ưng Bác Không bộ dạng hung thần ác sát đưa tay túm lấy Quân Khương Lâm xách vào.

Nước miếng của Ưng chí tôn tôn cơ hồ văng cả lên mặt Quân đại cao nhân:

- Tiểu tử ngươi hoa ngôn xảo ngữ lừa lão phu ở Quân gia, thì ra bên trong cất giấu bẫy rập lớn như vậy! Cư nhiên là trước có Phong Tuyết Ngân Thành, giờ lại có Huyết Hồn Sơn Trang. Đồ hỗn trướng này, một bộ xương cốt già cả của lão phu sao chịu được chuyện chuyện lớn như vậy chứ? Vì sao không sớm nói cho lão tử rõ?

- Sớm nói rõ với ngươi?

Quân Đại Thiểu nháy mắt mấy cái, khóe miệng nở một nụ cười:

- Ta mà sớm nói rõ, phòng chừng ngài đây đã sớm trở về thảo nguyên rồi còn có thể ở tại chỗ này chiếu cố ta? Ngươi thực khi ta ngu xuẩn sao chứ?

- Ngươi…!

Ưng chí tôn buồn bực cực kỳ. Đúng vậy, tiểu tử ngươi thật không ngốc, chẳng những không ngốc, ngược lại là khôn khéo đến cực điểm, chỉ có lão tử ta là khờ thôi!

Nếu là ngày đó chưa thấy qua Ưng Hình pháp quyết của Quân đại cao nhân, nếu biết bên trong có bẫy rập, Ưng đại chí tôn không cần cân nhắc, chắc chắn sẽ không vì nghĩa ở lại, quay đầu rời đi ngay. Tuy nhiên, hiện nay hắn đã nhìn thấy bộ chiêu pháp độc bộ thiên hạ không sao cầm được lòng. Cho dù là biết rõ sẽ cùng hai đại chí tôn là địch, Ưng đại chí tôn cũng không chịu lui bước.

Nói đùa, cơ hội bực này nếu là tầm thường có thể tìm được sao! Càng không nói phía sau tiểu tử này còn có một vị cái thế cao nhân!

Tuy rằng cũng biết rõ đối phương nói chính là lời nói thật, nhưng trong lòng vẫn là không thoải mái. Bị một hậu sinh vãn bối lợi dụng tới tình trạng này ai trong lòng có thể thoải mái, vậy mới là thấy quỷ! Tuy rằng thu hoạch quả thật rất lớn. Nhưng là …

Nhưng cái chuyện quỷ này thật khó nhai quá, thật là làm lão phu tức chết mà!

- Ta nói, sư phụ của tiểu tử ngươi khi nào thì có thể đến nơi đây?

Ưng Bác Không hỏi:

- Lão phu muốn cùng hắn thương nghị vấn đề về Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Trang.

Chuyện quỷ quái này, chỉ cần vị "cao nhân" kia xuất hiện, chỉ sợ vị ưng chí tôn này ngay lập tức quăng chuyện Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Trang lên đầu ngay.

- Sư phụ ta?

Quân Khương Lâm xoay chuyển nhãn châu:

- Lão nhân gia người dạo chơi tứ hải, tiêu dao thiên hạ, hành tung bất định, thần long thấy đâu không thấy đuôi, ta nào biết được người khi nào thì sẽ đến? Cho tới bây giờ đếu là lão tìm ta, ta đâu có rảnh rang đâu mà đi tìm lão!

- Chẳng lẽ việc này muốn để một mình lão phu gánh vác?

Ưng Bác Không nhất thời mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân một trận lạnh lẽo.

- Như thế nào lại là một mình ngươi?

Quân Khương Lâm mạc danh kỳ diệu mở to hai mắt.

Ưng Bác Không trong lòng vui vẻ:

- Còn có ai? Không phải nói Tam Thúc cùng gia gia ngươi chứ, bọn họ tuy rằng thực lực không kém, nhưng còn khó có thể tham gia Thần Huyền chi tranh, có phải là bằng hữu của sư phụ ngươi, thực lực như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK