Kỳ thật nếu là người khác, chỉ sợ Quân đại thiếu gia thật sự đã mắt nhắm mắt mở cho qua, bất quá người này lại là Thành Đức Thao … thì hắn tuyệt đối không buông tha!
" Đừng nói là các ngươi phạm vào quy củ, cho dù không có phạm vào, ông đây cũng phải bới ra cho mà phạm vào, sẽ mang phiền hà tới cho ngươi!"
" Chỉ trách tên phá hoại ngươi gặp trúng ta, bản thiếu gia không thích nghe tới tên ngươi, cũng nhìn ngươi không thuận mắt chút nào thì sao!"
- Xin lỗi, nhị hoàng tử đã đủ người vào rồi!
Quân Khương Lâm nghển cổ, dùng một loại ánh mắt như nhìn khỉ trong vườn thú để nhìn Thành Đức Thao.
- Ngươi đứng đợi chỗ này chứ? Ngươi hiện tại vi phạm nội quy của bản đường, bản thiếu gia ta cứ dựa theo quy củ mà làm việc, đương nhiên không để ngươi đi vào! Nếu ai cũng có thể tùy tiện phá bỏ quy củ này, thì uy tín của bản đường vứt cho chó gặm sao?
- Tại sao ta phải đứng đây?
Thành Đức Thao nóng nảy nói.
Nếu từ đầu không đi thì cũng không sao, đã đi đến rồi, chỉ thiếu chút nữa là vào được, nếu mà cứ như vậy trở về, chẳng phải là trở thành thằng hề sao? Người khác nhìn mình còn ra thể thống gì?
- Ta cùng nhị vương gia đi cùng với nhau, tại sao chỉ riêng mình ta không thể đi vào? ( chữ "riêng" theo tiếng Trung là 单单 = đan đan của Hán Việt, đọc khá giống với 蛋蛋 = đản đản = hai trứng:88:)
- Trứng trứng?
Quân Khương Lâm cố ý xuyên tạc, xùy cười một tiếng, lỗ mãng gật gật đầu nói:
- Ngươi nói cái này rất có đạo lý nha.
- Nói một cách khác, kê kê cùng trứng là cùng một chỗ, nhưng mà có nơi chỉ có kê kê mới có thể vào được, trứng thì không thể vào! Nói vậy ngươi đã hiểu chưa, còn muốn càn quấy sao? Chẳng lẽ trứng ngươi so với người khác phi phàm hơn, có thể đi vào sao? Nếu quả thật là như thế, cho bậc kỳ nhân đi vào, thật cũng không uổng! (Chỗ này tác giả chơi nghĩa bóng: kê kê = gà = cái ấy của người đàn ông, còn trứng là hai hòn tròn tròn phía dưới)
Thành Đức Thao nhất thời bị Quân đại cao nhân chọc cho tức giận đến đầu váng mắt hoa! Thiếu chút nữa thì phun huyết đương trường! Cư nhiên bị người ta so sánh như vậy, thật sự là vô cùng nhục nhã a!
Linh Mộng công chúa đứng phía sau hai hắc y nhân, nghe được những lời này, nhịn không được ha hả cười lên, cười được hai tiếng, tựa hồ cảm thấy không thích hợp, liền ngừng lại, nhưng thân hình không ngừng rung động, hai bả vai run rẩy đi lên.
Đại hoàng tử cùng tam hoàng tử tất cả có thể nghe được câu này, cũng đều nhịn không được thiếu chút nữa chết nghẹn vì nhịn cười, nguyên cả một đám nhịn cười diện mạo đỏ bừng, giống như mỗi người đều bị bôi tiết gà, cả đám không ai ngại ngùng dùm cho lão nhị bị người ta làm mất mặt, ngược lại còn có vẻ cao hứng vô cùng!
Chỉ là Quân Khương Lâm so sánh ẩn dụ cũng quá thể, thật sự là ranh mãnh bỡn cợt. Rõ ràng so sánh đường đường là nhị hoàng tử với gà, đem Thành Đức Thao đại công tử so bì thành trứng … duy chỉ có nhị hoàng tử ba người là không cười. Sự khác biệt là, nhị hoàng tử đã tức giận đến tay chân run lẩy bẩy.
- Quân Khương Lâm, ngươi chớ có khinh người quá đáng!
Thành Đức Thao thở hồng hộc, hai mắt trợn trừng như chuông, nổi đầy tia máu, tơ máu vắt ngang dọc trên con ngươi, gần như muốn nổ tung ra.
- Ta khi dễ ngươi đó? Ngươi cắn ta sao? Ngươi tưởng người làm trứng thì không kiêng kỵ ai sao?
Quân Khương Lâm nghiêng cái mông, kiêu căng nhìn sang hắn, đột nhiên uốn éo lắc mông, hạ thân trước sau lắc lư, rất có tiết tấu:
- Khi dễ ngươi, khi dễ ngươi! Ta thích chính là khi dễ ngươi, không cho hai trứng ngươi đi vào….!