Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên trên đầu tựa hồ cảm giác được một mảnh thanh lương, nguyên lai linh khí của Hồng Quân Tháp lúc này đã trực tiếp đổ vào đầu, sau đó mãnh liệt đi xuống, một đường nối thẳng tới đan điền, cuối cùng lại cuộn lên, Quân Khương Lâm lập tức cảm thấy cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt biến mất.

Tinh thần không khỏi phấn chấn, nhanh chóng mượn cỗ linh khí này khôi phục công lực của mình, đợi cho tới khi khôi phục được một phần ba công lực, hắn liền vận dụng Âm Dương Độn tâm pháp vội phát động!

- Phốc!

Quân Khương Lâm cuối cùng cũng rút được thân mình ra khỏi mặt đất, hít sâu một ngụm không khí trong lành, hắn lập tức có một loại cảm giác được tái sinh thêm một lần. Hắn tham lam hít lấy hít để, ta yêu không khí a, hắn cho tới lúc này mới phát hiện không khí thật tốt thật đáng yêu đến mức nào a...

Hồng hộc thở phì phò. Quân Khương Lâm cư nhiên còn không phát hiện ra, bản thân vẫn còn ở trong mặt đất, ước chừng một nửa phần eo phía dưới vẫn ở trong nền đất.

- Thiếu gia!

Một thanh âm cao vút đột nhiên vang lên, tiểu la lỵ Khả Nhi chạy như bay tới, vừa chạy vừa khóc:

- Thiếu gia người ngươi làm sao vậy? Ai làm vậy với người? Như thế nào lại tàn nhẫn như thế, thật là thiếu đạo đức mà, chôn sống người a, hu hu.

Quân Khương Lâm thầm nghĩ: "Mình cũng không thể nói cho nha đầu kia biết được, chẳng lẽ nói tự mình chôn mình sao? Đây cũng quá dọa người đi! Không được, đánh chết cũng không thể nói, cô nãi nãi, ngươi cũng đừng có ồn ào nữa, ngươi đây là rắp tâm để cho người khác biết thiếu gia ta bị hâm à!"

Mất sức của chín trâu hai hổ mới thuyết phục được tiểu la lị ngừng rơi nước mắt. Quân Khương Lâm khó khăn muốn nhấc mình ra khỏi mặt đất, vùng eo đau nhức, hai chân mỏi nhừ, toàn thân không có một chỗ nào là không đau nhức, chỗ này đều là thổ địa kiên cố cả, hoàn toàn không có nửa điểm khe hở, không khó chịu mới là kì quái!

Khả Nhi tuy là người nhà, thế nhưng chuyện cổ quái như vậy càng ít người biết càng an toàn. Quân Khương Lâm cố nuôi một tia tinh thần để vận khởi lại tâm pháp đem thân thể nguyên lành rút ra, thế nhưng lại bất ngờ bị Khả Nhi phát hiện. Lúc này Quân Khương Lâm đúng là như chén nước bị úp ngược.

Cũng không thể vì la lỵ ở trước mắt mà chần chờ, "Rột" một tiếng, sau đó trên mặt đất xuất hiện một cái hố! Quá là giật mình nha! May mà chưa dọa tiểu nha đầu này thành bệnh tâm thần á! Sau đó nàng liền lấy tay bịt miệng mình lại cho khỏi kêu lên vui sướng.

Mạnh mẽ tạo thành một cái hố trên mặt đất. Quân Khương Lâm dùng hết sức lực leo ra khỏi hố. Nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

Sau khi dặn dò tiểu la lị này không được nói lung tung, Quân Khương Lâm đang nghĩ muốn về phòng, đột nhiên...

- Trời ơi! A a a.

Một tiếng trầm bồng du dương pha lẫn tiếng rên mãnh liệt từ trong phòng Đường mập mạp vang tới tận trời xanh, âm thanh đáng sợ tới mức thân thể đang cực độ suy yếu, tinh thần vô cùng rã rời của Quân tam thiếu gia xuýt chút nữa thì đặt mông xuống đất.

Hai đời làm người, cả hai đời Quân đại sát thủ đều không có trải qua cảm giác dọa người như vậy, tiếng thét dọa người này thực sự có thể xua đuổi một nửa số người trong thành chạy đi a!

- Tam thiếu gia, thân thân tam thiếu gia oa, Khương Lâm huynh, đại gia, thân đại gia của ta! Ngài ở nơi nào đó? Mau tới nha mau tới nha.

Tiếng thét như lợn bị chọc tiết của Đường mập mạp xuyên thủng không trung truyền đến, mang theo một loại vui vẻ mãnh liệt, thanh âm này có thể gọi là đã là sự bành trướng hết mức có thể của thanh âm rồi, rất giống như một tên sắc lang tám đời không tìm được vợ, đột nhiên được ông trời ban cho thất vị tiên nữ đang tắm trước mặt.

Quân Khương Lâm kinh hãi lạnh mình bất an đẩy cánh cửa phòng của mập mạp ra, liền thấy thiếp thân thị nữ của Đường Nguyên đã sợ đến nỗi thân thể như lợn nái đứng sau cánh cửa run rẩy. Lúc này đã là hơn nửa đêm rồi, Đường mập mạp lại còn mở cuống họng thét to như vậy khiến đám người tuần tra xung quanh Quân gia cũng hưởng ứng kêu lên, khí thế như hồng a.

- Trời ạ! Đại gia, xin ngài hãy nằm xuống cho, nằm xuống.

Quân Khương Lâm hai ba bước đã tới giường. Nếu mập mạp này bị lăn xuống giường. Phỏng chừng đời này hắn sẽ bị phế mất, nếu như để gia hỏa này tàn phế trong nhà mình, vậy mình gặp xui rồi. Quân Khương Lâm có thể nào không vội đây?

- Ta ta ta, ta và ngươi ta ta, ngươi.

Nước mắt vui vẻ của Đường Nguyên chảy xuống đôi môi đang run rẩy, nói:

- Ta ta ta ngươi ngươi ngươi.

- Ngươi cái gì ngươi? Đừng có ta ngươi ngươi ta nữa!

Quân Khương Lâm liếc xéo mắt, tức giận hận không thể vả vào mồm hắn một cái, nói:

- Mập mạp, ta gọi ngươi là đại ca còn không được sao? Xin ngươi đừng có phát điên đó, đã qua nửa đêm rồi, cho dù ngài không nghỉ ngơi cũng để cho người khác nghỉ ngơi chứ. Ngài không thương dùm đám tuần tra ban đêm nhà ta sao, bọn họ đều mệt nhọc cả ngày rồi. Ngươi còn không định cho bọn họ nghỉ ngơi một chút sao? Hơn nửa đêm còn cùng ngươi hưng phấn kêu to a!

- Ta ta ta, ta con mẹ nó, ta muốn chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK