Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vì sao? Thiên hạ không có chuyện gì mà không thể thương nghị? Tình huống không đến mức bi quan như vậy chứ?

Quân Khương Lâm chấn kinh, hiệu suất cho dù có thấp cũng không thể thấp đến mức này chứ?

- Bi quan, đây đã là thuyết pháp rất lạc quan rồi. Ngươi cảm thấy nhóm người này có thể thương nghị được sao?

Đông Phương Vấn Tình hừ một tiếng, mang theo một bụng tức giận nói:

- Nếu không phải có mấy vị chí tôn tọa trấn. Hôm nay khẳng định còn gây ra án mạng a! Nếu Thiên Huyền thú ban đêm đột kích, chiến ý của tất cả mọi người có khi hoàn toàn sụp đổ mất!

- Xem ra Lệ Tuyệt Thiên thật sự không có có bao nhiêu bản lãng lãnh đạo a!

Quân Khương Lâm thở dài nói.

- Ngươi đây là nói nhảm cái gì thế, đám người chí tôn, địa vị tuy cao thượng, thế nhưng dù sao đầu óc vẫn là giang hồ đại hào, sao có thể so với tướng lĩnh chiến tranh, sao có thể lãnh đạo binh sĩ? Mỗi người bọn họ chỉ dốc lòng tu luyện mà thôi, nếu không như vậy, sao có được thành tựu như ngày nay! Nếu bàn về tài lãnh đạo, trong bát đại chí tôn, tin tưởng cũng chỉ có đệ nhất chí tôn Vân Biệt Trần cùng sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu là có một ít, những người khác đều là một đám không có đầu óc, nhất là Ưng Bác Không chính là một người dã man thích động tay chân hơn động não!

Đông Phương Vấn Tình tức giận nói:

- Nói đến hắn lại càng thêm tức, hắn lại đề nghị mọi người tập trung người trên thần huyền tiến công vào Thiên Phạt sâm lâm, thần không biết quỷ không hay tiến hành chém giết, nhanh chóng xử lý vài tên huyền thú chi vương sau đó lập tức rút lui, không biết óc hắn có to bằng óc heo không nữa!

Vậy mọi người cùng khóc tang đi!

Quân Khương Lâm ngạc nhiên cố gắng chống đỡ, mồ hôi đầm đìa. Ưng Bác Không có ý nghĩ quả là bưu hãn, đây là ý nghĩ gì a? Trước kia sao lại không phát hiện ra hắn có tài như vậy nhỉ!

Dưới mắt mọi người, khai chiến cùng thiên phạt chỉ sợ một con chuột trong Thiên Phạt sâm lâm cũng có thể đưa tin, làm sao có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào?

Nếu như thật sự chọn dùng theo đề nghị của Ưng Bác Không. Tập trung nhân thủ thần không biết quỷ không hay lẻn vào khẳng định là thành công, chỉ có điều bị đại quân đối phương thần không biết quỷ không hay đoàn đoàn bao vây chém giết, đây tuyệt đối là chuyện có thể đoán trước được.

Chém người chém người, chỉ có điều không ngờ lại chém chính mình.

Đối với chỉ số thông minh của Ưng Bác Không, Quân Khương Lâm rốt cục cũng phát hiện mình đối với hắn xem ra vẫn còn thật sự là quá bảo thủ, không ngờ mình vẫn còn đánh giá hắn quá cao, xem ra mỗi ngày tại tuyết sơn làm bạn với huyền ưng, hắn cũng luyện cái đầu mình lớn như đầu ưng rồi!

- Cho đến ngày hôm nay cũng chưa tính là có thu hoạch gì!

Quân Vô Ý thở dài nói:

- Thiên phạt đưa chiến thư, ước định ba ngày sau chính diện quyết chiến. Trước mắt mọi người đang thương lượng người làm thống soái...

- Lại nói đến chuyện tuyển thống soái, Tam thúc ngươi thật sự là hy vọng của mọi người a.

Đông Phương Vấn Tình hừ lạnh một tiếng tức giận nói:

- Đầu tiên là người của Phong Tuyết ngân thành cực lực đề cử Tam thúc ngươi làm chủ soái! Cực lực tán dương năng lực đứng đầu của Huyết Y đại tướng. Tiếp đó Thiếu trang chủ Lệ Đằng Vân của Huyết Hồn sơn trang cũng mạnh mẽ để cử, cơ hồ chuyện này đã định. Đám người này cực kỳ vô sỉ, rõ ràng chính là muốn mượn đao giết người! Mục đích chung chính là muốn Tam thúc ngươi đi chịu chết!

Ánh mắt Quân Khương Lâm xoay động, nói:

- Ý của Tam thúc là sao?

Quân Vô Ý giương mày kiếm lên, nói:

- Chúng ta cũng chính là muốn giải quyết việc này, mặc dù bị người mượn đao giết người thì như thế nào? Huyền thú triều chính là hạo kiếp của toàn bộ đại lục, mọi người đều phải chung tay giải quyết, mà lúc này quyết chiến cũng chính là việc chúng ta phải làm! Đại hảo nam nhi, có việc nên làm có việc không nên làm. Mặc dù ta không đi cũng sẽ có người khác đi, mà nói lại, ta cũng chưa chắc đã phải chết!

- Vậy, ý của thúc là, thúc đã nhận lời rồi?

Quân Khương Lâm đứng lên, thong thả bước đi hai bước, thận trọng hỏi.

- Đúng vậy!

Quân Vô Ý trầm ổn nói:

- Ngoại trừ ta ra, người khác căn bản không có cơ hội đề danh! Nếu như ta mượn cớ không đi, đó chính là hành vi sợ chết! Danh vọng của Quân gia chúng ta sẽ bị đả kích nghiêm trọng. Ngày sau có thể tụt xuống vị trí thấp nhất! Tất cả vẻ vang trước đây của gia gia ngươi, phụ thân ngươi, nhị thúc ngươi, hai vị ca ca ngươi sẽ bởi vì hành động sợ chết của ta mà biến thành hư ảo! Cho nên mặc dù là chết, ta cũng tuyệt không quay đầu! Vẫn là câu nói kia, đại hảo nam nhi, có việc nên làm có việc không nên làm!


- Bọn họ sở dĩ nêu tên của ngươi lên, cũng không ngoài dự đoán này, bởi vì ngươi không có lảng tránh, cũng không thể lùi bước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK