Lấy hiểu biết của mình về đứa cháu này, loại sự tình như vậy nó tuyệt đối có thể làm ra. Thậm chí coi là điều đương nhiên, không hề thẹn với lương tâm.
- Không đi! Không có hứng thú.
Quân Khương Lâm đối với tam thúc của mình cũng một mực từ chối. Hắn mơ hồ cảm giác được chuyện này còn có nội tình bên trong, có thể khiến mình bại lộ bản thân, hậu quả thật không nhỏ.
Đừng nói một vị công chúa, có là thần tiên nữ tử, chỉ cần không quan hệ với ta, ta cũng mặc kệ. Có thời gian rỗi, còn không bằng chơi đùa với Tiểu Bạch Bạch.
Hơn nữa Quân đại sát thủ ta từ trước tới nay chưa có làm cái việc buôn bán không có lời.
- Ngươi không đi! Ta đi!
Quân Vô Ý có chút tức giận, hai tay khẽ chống, muốn nhảy lên lưng ngựa:
- Ta không phải vì công chúa, ta là vì Dạ Cô Hàn! Dạ Cô Hàn vì Linh Mộng cũng giống như lúc trước gia gia của ngươi vì ngươi mà huyết tẩy kinh thành. Phần tâm ý này cảm động thiên địa, chúng ta sao có thể ngồi yên không lý đến?
Vô luận Quân Vô Ý nói cái gì khác, Quân Khương Lâm cũng sẽ không đồng ý, nhưng duy nhất nhắc tới chuyện này, lại dấy lên sự cảm động sâu sắc trong lòng Quân Khương Lâm!
Trong lòng Quân Khương Lâm chấn động, trước mắt nhất thời nhớ lại chuyện cũ, hình ảnh Quân Chiến Thiên vì mình mà ngang nhiên đánh trống trận, phát động quân đội, huyết tẩy kinh thành thì không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Chuyện này, chính là chuyện tình làm cho Quân Khương Lâm cảm động nhất!
Tuy rằng Quân đại sát thủ hiểu được Tam thúc quyết định bằng cảm tính lớn hơn lý tính, Quân Vô Ý nếu xuất thủ, như vậy lần này dù có cứu được công chúa hay không thì đối với Quân gia mà nói đều là trăm điều hại không một điều lợi, nhưng quân tử có cái nên làm, có việc không nên làm, ý nghĩa là ở chỗ đáng làm thì nên làm!
Cho nên quả thật nếu để Tam thúc ra mặt. Sự tình có thể thật sự không thể che dấu ai cả, nếu là do chính mình ra mặt…
- Được! Cháu đi!
Quân Khương Lâm hít sâu một hơi, tiên thiên linh lực tinh thuần điên cuồng trào ra, rót vào trong kinh mạch đã cạn khô của Dạ Cô Hàn, tạm thời duy trì sinh cơ cho hắn.
- Bất quá tam thúc, người không cần phải đi. Chỉ cần cháu đi là được rồi, mọi người về Quân gia trước đi, dọc đường đi, đừng để xảy ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với hắn hoặc là...
- Những chuyện cứu viện như ở trên chiến trường này ta biết còn nhiều hơn cháu!
Quân Vô Ý ngắt lời hắn:
- Còn không đi mau!
- Thúc đối với cháu cũng thật có tin tưởng a. Đây chính là năm vị Thiên Huyền đấy!
Quân Khương Lâm cười khổ một tiếng, đứng dậy, xoay người lên ngựa, hai chân kẹp chặt. Muốn mau chóng đuổi theo.
- Ngươi…đại phôi đản, ngươi phải cẩn thẩn đấy!
Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời tâm hồn thiếu nữ nổi dậy, nàng chính là "biết rõ" thực lực của Quân đại phôi đản, giờ khắc này, thiếu chút nữa liền ngăn cản không cho hắn đi. Đối với việc này, Độc Cô Tiểu Nghệ thật sự rất lo lắng. Thậm chí trong lòng nàng còn xuất hiện ý nghĩ cực kỳ ích kỷ: Thà rằng không cứu được Linh Mộng, chứ đại phôi đản đừng xảy ra chuyện gì a!
Quân Khương Lâm ở trên lưng ngựa thân thể dừng lại một chút, không có quay đầu lại, thớt ngựa hí dài, cất vó chạy đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ thân thể mềm mại khẽ run lên. Tôn Tiểu Mỹ chậm rãi đi đến bên nàng, cầm tay nàng, nói:
- Yên tâm, hắn không có việc gì đâu!
- Dạ! Tiểu Mỹ tỷ muội có phải thực quá phận hay không, cứ như vậy ép hắn, nếu hắn có việc gì thì muội phải làm sao đây.
Độc Cô Tiểu Nghệ hoang mang lo sợ, có chút bàng hoàng hỏi.
- Sẽ không sao đâu, yên tâm đi.
Tôn Tiểu Mỹ thầm nghĩ trong đầu: "Muội có thể ép hắn sao? Nếu không phải là Quân tam thúc nói ra, cho dù muội có ép hắn vạn lần, hắn không muốn đi thì cũng sẽ không đi. Cho nên, muội một chút cũng không ép được hắn, bởi vì bằng vào muội bây giờ, chỉ sợ là vẫn không thể ép được hắn."
Nhưng lời này nếu nói ra, Độc Cô Tiểu Nghệ không khỏi sẽ rất thương tâm, cho nên Tôn Tiểu Mỹ cũng chỉ có thể để ở trong lòng ngẫm lại mà thôi.
Kỳ thật, lúc công chúa Linh Mộng cùng đoàn tùy tùng bị tập kích, sau đó Dạ Cô Hàn xuất thủ, ác chiến, liều chết, mãi cho đến khi Dạ Cô Hàn trọng thương gần chết, đám người Lệ Kiếm Hồng liền bắt Linh Mộng công chúa mà đi. Tất cả chuyện này, có một người từ đầu đến cuối âm thầm nhìn thấy.
Người này không phải ai khác mà chính là vị Văn tiên sinh lúc trước, cũng chính là người đi theo Vân Mộng công chúa và Thiên Hương quốc chủ tiến vào Quý Tộc Đường, là hắc y nhân còn lại, quy định của Quý Tộc Đường chi phép người cầm thiếp mời mang theo hai người đi vào. Linh Mộng công chúa ba người một bàn, trừ Thiên hương quốc chủ, Linh Mộng công chúa ra, chỉ còn lại một chỗ trống, chính là dành cho vị Văn tiên sinh này.