Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hậu mặt không chút đổi sắc, nhìn dưới mặt đất, mặt lạnh như băng, mang theo tâm tàn ý lạnh.

- Ngươi từng nói qua, người cả đời ngươi yêu nhất là ta, năm đó khi dễ Dạ gia chính là vì ta. Điểm này ngươi đã nói, bất kể ra sao, ta vẫn xem như là ngươi có lí do, mục đích. Nhưng đối với Quân gia, nhất là loại chèn ép vô sỉ sau này, chính là do tâm lý không bình thường của ngươi!

- Ta chỉ là một nữ lưu, không làm được gì, cũng vô pháp làm được gì. Hôm nay nếu ngươi đã nói với ta những lời này, ta chỉ biết rằng, như vậy từ nay về sau, ta không còn có cơ hội rời khỏi hoàng cung, đúng không?

Hoàng hậu lẳng lặng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn.

Hoàng đế quay mặt.

- Bằng không, ngươi hôm nay cũng sẽ không ở trước mặt ta nói nhiều như vậy. Trong thời gian qua, ta tới lui Quân gia nhiều hơn một chút, haizzz, cũng làm ngươi luôn ngờ vực vô căn cứ, không lúc nào ngừng nghỉ. Nhưng ta cảnh cáo ngươi một điểm…

Hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt, hàn ý lẫm liệt bắn ra bốn phía:

- Dạ Cô Hàn!

Hoàng đế thân thể run lên, rốt cuộc cũng hiểu rõ, hoàng hậu hôm nay vì sao lên tiếng trò chuyện cùng mình! Bởi vì Dạ Cô Hàn đang được Quân gia che chở!

- Ta hi vọng ngươi không tiếp tục tổn thương hắn. Hắn đã là một thân tàn phế! Tới hôm nay hắn đã không còn cái gì, kỳ thật hắn đã sớm không còn gì cả, hiện tại ngay cả sinh tử của hắn cũng không còn huyền công mà chống đỡ.

Nhìn hoàng cung hoa lệ, thanh âm của hoàng hậu thực trống rỗng, ánh mắt vô thần, một chút sinh cơ cũng không có.

- Lại là hắn! Lòng nàng vẫn còn nghĩ đến hắn!

Hoàng đế tê tâm liệt phế gầm thét lên.

- Lòng ta, mười tám năm trước đã chết rồi!

Hoàng hậu thản nhiên nói:

- Ta hiện tại cũng không để ý nhiều đến cơ thể này nữa, cũng không tiếp tục suy nghĩ gì về lòng dạ của ngươi!

Hoàng đế bàng hoàng thụt lùi về phía sau.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới âm thanh của thái giám:

- Bẩm bệ hạ, Thiên Nam gửi thư về.

Một lúc sau, Hoàng đế bệ hạ trầm mặc đã lâu, lấy tay day day trán, trên mặt tràn đầy nỗi tan tác cùng với ý nghĩ thất vọng, một hồi lâu sau mới cất giọng khàn khàn:

- Đưa vào.

Nhìn những cuộn giấy nhỏ trên tay chứa đựng thông tin tình báo, hoàng đế bệ hạ chậm rãi mở ra, mới chỉ nhìn thoáng qua, hai mắt đột nhiên co rút lại cực độ. Như đôi mắt chim ưng bình thường rất lợi hại, nhưng khi nhìn thấy những mảnh giấy này giống như là nhìn thấy cừu nhân lâu ngày không gặp!

Tay hắn rốt cục cũng run lên, mảnh giấy rời khỏi tay rơi là là xuống mặt đất.

Hoàng đế hai tay vẫn như cũ tiếp tục mở các mảnh giấy còn lại, hai mắt dại ra, vẫn không nhúc nhích. Thân thể hắn đột nhiên giống như bị lôi điện đánh trúng, lại tựa như đột nhiên bị choáng váng một chút, run lên hai lượt, thiếu chút nữa là té ngã!

Ngay sau đó, hắn chậm rãi ngồi xuống, từ từ nhặt các mảnh giấy lên, tỉ mỉ nhìn lại một lần, thở dài một hơi trầm trọng. Tựa hồ như vẫn không thể tin vào những gì đang ở trước mắt, nhìn lại từng chữ từng chữ một.

Thân hình vĩ đại lại lung lay thêm hai lượt nữa, sắc mặt đột nhiên trắng bệnh! Các mảnh giấy giống như là lá vàng rơi trong gió, lại tuột khỏi tay rơi xuống! Nhưng lúc này hắn cũng không để ý tới.

Nội dung trong mấy tờ giấy về các đại thế gia đại đểu là giống nhau, chỉ khác ở chổ chi tiết ít nhiều.

Thu hút sự chú ý của hoàng đế bệ hạ chính là mấy câu nói.

- Quân Khương Lâm một mình đại chiến Tiêu Bố Vũ. Tiêu Bố Vũ xấu hổ, giận dữ tự sát. Trộm nghĩ, Quân Khương Lâm thực lực đã muốn đạt tới mức Chí Tôn.

- Quân Khương Lâm truy vấn chuyện năm xưa, dưới cơ duyên xảo hợp, Tiêu Bố Vũ cung khai ra Huyết Kiếm Đường.

- Quân Vô Ý hai chân phục hồi, đại chiến Tiêu Hàn toàn thắng. Quân Khương Lâm đem Tiêu Hàn phế đi.

- Một trong bát đại chí tôn, thảo nguyên thần ưng, Ưng Bác Không, trước mắt dừng chân ở Quân gia.

- Chí Tôn thân thủ, Huyết Kiếm Đường, Ưng Bác Không, Quân Khương Lâm.

Hoàng đế bệ hạ dùng một loại âm thanh cực kì quái dị thì thào đọc lên mấy chữ này.

- Quân gia, Quân gia…

Hoàng đế bệ hạ thở dài một tiếng, ánh mắt thâm thúy, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, tận sâu trong khóe mắt có chút mỏi mệt, chẫm rãi nói:

- Ta hối hận lúc trước không nên mềm lòng. Lòng dạ đàn bà sẽ thành họa lớn!

Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, có chút mơ hồ, vô cùng run rẩy.

Sau đó hắn liền vội vàng đi ra ngoài. Ngay lúc bước ra cửa, đột nhiên vấp phải cánh cửa, cả người chao đảo, một chút nữa thôi là té ngã trên mặt đất, trông cực kỳ chật vật. Khi thị vệ chạy tới đỡ, thì hắn cũng đã đứng lên. Lòng nặng trĩu nhìn lên trời, đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Linh Mộng công chúa.

Ngay sau đó, thân ảnh của hắn liền mất dạng.

Trong tẩm cung hoàng hậu chỉ còn lại hai mẹ con, đưa mắt nhìn nhau. Linh Mộng công chúa cả người run lẩy bẩy, tiến lên hai bước, nhặt những tờ giấy rơi trên mặt đất, cảm giác những tờ giấy này như nặng ngàn cân!

Nàng hận chính bản thân mình hôm nay sao lại nghe được nhiều điều cơ mật như vậy! Lúc này đối với Linh Mộng công chúa mà nói, không nghi ngờ gì chính là một đả kích to lớn, khó mà có thể chịu đựng nổi! Những ngày gần đây, vừa mới thấy được chút hạnh phúc như tia sáng giữa trời đông, chợt liền bị phụ hoàng thao thao bất tuyệt mang chuyện cũ ra nói, làm mọi thứ hoàn toàn tan nát! Hiện giờ, Linh Mộng công chúa đột nhiên cảm thấy lòng trống trải, không hẹn mà quay lại nhìn mẫu hậu mới phát hiện ra ánh mắt của mình và mẫu hậu giống nhau như đúc!

Hai mẹ con nhìn nhau, cùng phát giác ra đối phương đều đang đau khổ, tuyệt vọng!

Cả hai dựa vào nhau, cùng xem hết nội dung trên các mảnh giấy. Hoàng hậu nương trên mặt toát ra một vẻ không biết là nên khóc hay cười, vẻ mặt vô lực thở dài, mang theo thật nhiều sâu lắng cùng với vẻ thẫn thờ, nói ra một câu.

Linh Mộng công chúa tựa như nai con hoảng sợ sau khi nghe xong những lời này. Cả người kịch liệt chấn động, vô lực té xuống đất. Trong mắt trần đầy sự hoảng sợ, mất hết can đảm.

Bởi vì hoàng hậu nương nương nói rằng:

- Trời gây nghiệp chướng, còn có thể sống. Người tự gây nghiệt, không thể sống sót! Chuyện báo ứng này tới thật hay a, Quân Khương Lâm, Quân Vô Ý, Thiên Hương xong rồi!

!

Ờ trong mắt người ngoài hết sức nổi bật, Quân Khương Lâm, Quân đại thiếu gia đang đi trên đường lớn kì thật có chút không bình tĩnh, thậm chí có thể nói là mỗi bước đều kinh tâm động phách, trước mặt như là vô tận tang thương!

Đơn giản là có quá nhiều việc lớn nhỏ xảy ra, thậm chí có thể nói trên đoạn đường yên tĩnh này dường như có một vị tuyệt thế cao thủ đang đặc biệt nhắm vào hắn, tiến hành nhiều trò đùa dai dẳng, làm cho Quân đại thiếu phiền hà không chịu nổi, khó lòng phòng bị, trốn không có chỗ trốn, nấp không có chỗ nấp!

Nhất cử nhất động đều phải cẩn thận đến không thể tưởng tượng theo lẽ thường. Điển hình là hắn đang cưỡi ngựa theo đại đội nhân mã trên đường, đột nhiên trên trời một đám quạ bay qua. Sau đó thì nguyên bầy quạ này bị tiêu chảy tập thể, cái này thật là kỳ lạ mà? Nhưng ngạc nhiên hơn là bởi vì tất cả đại đội đều không ai bị gì, nhưng Quân đại thiếu cả người lẫn ngựa lại hứng toàn bộ không sót một bãi!:0 (18):

Chỉ cần người bình thường đều không thể nghĩ ra một đám quạ bay trên trời lại có thể bị tiêu chảy tập thể!

Quân đại thiếu cũng vẫn không ngoại lệ, hắn cũng không nghĩ ra lí do vì sao nên đành chấp nhận sự việc.

Toàn cơ thể hắn mang một mùi hôi thối tới tận trời, làm người khác muốn ói! Người khác còn thế nói chi bản thân đại thiếu đang là một "người phân"?:0 (18):

Còn nữa, khi hắn đang ăn cơm, đang bưng chén ăn cơm ngồi thành một vòng tròng cùng đám binh sĩ. Hắn đang và cơm lia lịa, cơm vừa cạn tới đáy chén thì một con gián mạnh mẽ bò ra, lại còn sống mới ghê…

Những chuyện xảy ra nếu chỉ phát sinh một lần, mặc dù hơi kỳ quái nhưng cũng miễn cưỡng cho rằng trùng hợp là cách giải thích cuối cùng. Nhưng khi phát sinh lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư thì không thể dùng hai chữ "trùng hợp" để giải thích rồi.

Nhưng sự tình vẫn chưa dừng lại. Sau khi trở thành "người phân", hắn quyết định đi tắm rửa cho sạch sẽ, nhưng khi tắm xong lên bờ thì phát giác quần áo sạch sẽ chuẩn bị sẵn đã không cánh mà bay! Cởi truồng tìm vòng vòng mà vẫn không thấy, lại lọt vào một cái hố dưới đất, bùn ngập tớp mặt luôn, hắn lại lóc cóc trở về bờ sông tắm lại mộ lần nữa. Tất cả mấy chuyện cổ quái ngoài ý muốn này lúc xảy ra toàn đúng thời cơ vô cùng xảo diệu, làm đương sự không kịp làm bất cứ một phản ứng gì. Cho dù là Quân Khương Lâm, năng lực phản ứng siêu nhân, cũng chỉ có thể tránh một nửa mà thôi, còn lại đều mặc cho người ta chơi đùa!

Quân đại thiếu sau khi ăn uống xong, một đường bằng phẳng đi tới, thiên quân vạn mã đi qua không sao nhưng tới lượt hắn đi qua thì ầm một tiếng, cả người lẫn ngựa rơi xuống cái hố to, quả thật là đùa dai mà. Nhưng bút tích cũng quá lớn đi, phải có thực lực cỡ nào mà trong nháy mắt có thể tạo ra một cái cạm bẫy như vậy?

Buổi tối khi đi ngủ, trong trướng bồng vắng lặng, do thói quen ngủ một giấc tới sáng từ nhỏ đến lớn, sau khi thức dậy, vừa chuẩn bị mặc quần áo thì phát hiện trong y phục có mấy con rắn màu sắc rực rỡ đang bò lổn ngổn.

Phải thừa nhận, nếu không có Hồng Quân Tháp cùng Âm Dương Độn che dấu, thì thật vô pháp vượt qua mấy cạm bẫy này…

Bất quá Quân Khương Lâm biểu hiện và phản ứng quá xuất sắc làm cho người bố trí cạm bẫy cũng bội phục sát đất!

Nếu là người bình thường gặp loại sự tình này tin tưởng là tinh thần đã sớm hỏng mất. Nhưng Quân Khương Lâm, Quân đại thiếu gia vẫn cứ vui vẻ, ngay cả sắc mặt cũng không biểu lộ chút gì, cảm thấy ô uế liền đi tắm, tắm xong phát hiện quần áo bị mất liền trực tiếp biến mất, nhưng không ai biết được hắn biến mất như thế nào, làm cho người theo dõi trợn tròn mắt tức giận không biết phải làm gì.

Mỗi sáng ăn cơm cũng không ăn đồ ăn, lại đem thịt rắn nướng lên mùi bay thơm phức, làm bọn binh lính được một phen có lộc ăn. Lãng phí, thật là lãng phí mà. Nhìn thấy chuyện này làm cho Xà Vương Thiên Tầm răng nanh cắn vào nhau kêu kèn kẹt.

Nếu đỉnh đầu lại có đàn chim nào bay qua, từ khi còn cách thật xa thì Quân Khương Lâm đã xuống ngựa trốn chỗ khác. Đến khi ăn cơm, hắn không thèm để ý gì nhiều, có con gì xuất hiện thì binh lính lại có thêm món ăn thôn quê: Thịt thú nướng! Trên đường có rất nhiều cạm bẫy, nhưng hắn đã có chuẩn bị, bị đạp trúng té xuống thì chỉ có ngựa rơi, còn hắn vẫn bình yên vô sự!

Tóm tại một đường đấu đá, Quân đại thiếu nhìn như bị hại nhưng lại được ăn no, uống tốt. Cứ như thế liên tục trên đoạn đường làm người bày ra cạm bẫy cũng phải khen thầm: Người này sao sức cịu đựng có thể tốt như vậy? Tâm lý đề phòng sao có thể mạnh như vậy? Sao hắn có thể chịu đựng tới mức này?

Nhưng Quân Khương Lâm kiếp trước cả đời đều ở trong hoàn cảnh ác liệt, so với cái trước mắt hung hiểm hơn không biết bao nhiêu lần, lại càng không nói, cạm bẫy hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là những trò đùa dai dẳng, tuyệt cũng không nguy hại tính mạng, còn lâu mới bằng hoàn cảnh cửu tử nhất sinh ở kiếp trước của hắn. Mỗi lần trải qua cạm bẫy đều có thể nhận ra cảm giác quen thuộc, quả thực là vô cùng nhẹ nhàng, dảng khoái.

Điều này làm cho bạch y thiếu nữ Mai Tuyết Yên cùng với Xà Vương Thiên Tầm đưa mắt nhìn nhau bất đắc dĩ, thật sự không thể tin được thế gian lại có kẻ biến thái tới mức này. Nếu chính mình bị người khác trêu như vậy đã sớm tìm kẻ đó kết thúc rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK