Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện của Hải Trầm Phong, dù cho không vì Úy Lam Chí Tôn, Ưng Bác Không cũng cảm thấy thẹn trong lòng, vì thế hắn quyết không để cho Hải Trầm Phong chết đi!

- Lão phu… lão phu.... cầu xin ngươi!

Ưng Bác Không cắn chặt răng, cơ thịt trên quai hàm giật giật, ánh mắt trừng to, cơ hồ như muốn ăn thịt người!

Khuynh tẫn tam giang ngũ hồ thủy, nan tẩy kim nhật mãn diện tu! (Vùng vẫy ba sông năm hồ, cũng không thể tẩy sạch sự xấu hổ hôm nay!)

Hắc y nhân bịt mặt lại hừ một tiếng, từ từ nhìn hắn mà nói:

- Ta nói ngươi đó, đúng là một con lừa ưa nặng mà! Nếu lão phu không phải vì cứu hắn thì xuất hiện làm gì? Ngươi tưởng ngươi có danh hiệu chí tôn thì anh tuấn phong lưu lắm sao? Ta chuẩn bị cứu hắn thì ngưới xía cái mõm ngươi vào làm gì! Muốn ta đền mạng sao? Óc của ngươi làm bằng bả đậu hả?

Ưng Bác Không hít một hơi thật sâu, rồi thở ra một hơi thật mạnh, mạnh đến nổi lá rụng trên đất cũng bị thổi bay đi như trúng cơn lốc, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn người trước mặt, trong lòng vô cùng muốn phất ra một chưởng đánh nát đầu tên này! Sau đó mổ bụng hắn ra! Lôi hết toàn bộ xương cốt mỗi một tấc bẻ gãy một lần! Sau đó lát thịt hắn ra thành từng lát, ăn tất cả vào bụng! Sau đó lại đi đại tiện ra, toàn bộ lại cho mấy con bọ phân ăn tiếp! (DG: Ta cũng không biết con bọ phân là con gì, nhưng trong nguyên tác viết thế nên ta để thế:88:)

* Đậu Nga oan: Một trong những vở kịch nổi tiếng của TQ, được liệt danh là một trong mười vở đại bi kịch, nói về một phụ nữ tên là Đậu Nga bị vu oan giết người, ba năm sau khi chết mới hiện hồn về báo mộng cho quan mới được giải oan.

Ưng Bác Không trong lòng mắng chửi không thôi, sau đó bày ra bộ dạng mắt không thấy tâm không phiền, quay đầu đi chỗ khác, đưa cái lưng về hướng hắc y nhân.

- Chỉ vì ba cái chiêu thức đánh nhau của tiểu ưng mà làm cho người ta thành bộ dạng này! Làm như mỗi ngày tìm mấy tên tôm tép luyện chiêu thì có thể luyện ra thành tựu của tông sư sao?

Hắc y nhân bịt mặt lầu bầu nói:

- Chỉ có mười bảy chiêu bọ, lại còn chưa nối liền được với nhau, thật là cười muốn nôn cả ruột ra ngoài, dọa người sao, vậy mà còn không biết xấu hổ tự xưng cái gì Bát Đại Chí Tôn, thật là mặt dày mà!

Vừa nghe thấy những lời này, Ưng Bác Không quay người nhanh còn hơn gió, mắt ưng sáng lên:

- Các hạ, vừa rồi các hạ nói gì?

- Ta nói gì bộ ngươi điếc sao không nghe? Điếc thì cũng phải nghe rè rè chứ! Ta nói ngươi không biết cách luyện công!

Hắc y nhân bịt mặt đảo cặp mắt trắng dã mà nói:

- Cái gọi là trăm chim vỗ cánh, ưng đánh trời cao, tung hoành thiên địa, biến ảo hàng vạn hàng nghìn tư thế. Ngươi muốn chỉ trong mấy chiêu mèo què của mình mà khái quát hết tất cả các động tác đó? Ngươi căn bản không có nghiền ngẫm hoàn toàn thông suốt, có một mà ngươi chưa hiểu đến một nửa, bày đặt bắt chước chim ưng, cuối cùng lại bắt chước thành ruồi bọ, đương nhiên là không thể phát huy uy lực thực sự của nó! Mà ngươi vì chuyện này mà vui đùa đến thảm trạng thế này, chẳng phải là quá đáng thương, quá buồn cười sao? Ngươi nói thử xem chuyện ngươi nói ra có hù chết người không?

Lần này, hắc y nhân bịt mặt khẩu khí càng lúc càng ác liệt, nhưng mỗi một chữ một câu lại làm chấn động tâm tình của Ưng Bác Không, mà lạ một cái là ưng đại chí tôn lại hoàn toàn không có chút phản bác, ngược lại hắn còn có cảm giác giống như từ trên trời rơi xuống một cái bánh bao thật ngon, thật đẹp, lại thật to rơi thẳng vào đầu hắn đến nổ đom đóm.

- Thỉnh tiền bối chỉ giáo!

Ưng Bác Không cung kính hành lễ, trong lòng hắn nghĩ người có thể chỉ ra khuyết điểm của bản thân hắn thì không phải tiền bối chứ là cái gì? Chỉ có thể là tiền bối cao nhân thôi! Giờ khắc này, Ưng Bác Không hoàn toàn thu hồi cuồng vọng của bản thân.

- Tránh ra một bên mà hóng mát đi! Chờ ta ra tay cứu hắn xong, thuận tiện chỉ cho ngươi vài chiêu, nói ra vài cái tạp kỹ này cho ngươi thì có đáng gì đâu!

Hắc y nhân bịt mặt hừ một tiếng, thản nhiên nói.

- Vâng!

Ưng Bác Không vui lòng phục tùng mà ngồi xuống, đưa mắt quan sát động tĩnh chung quanh, tự biến mình thành một tên hộ pháp.

Hắc y nhân bịt mặt lúc này mới từ từ ngồi xuống, cầm lấy cổ tay Hải Trầm Phong, bắt đầu vận công!

" Bát Đại Chí Tôn nha! Có ai dám giáo huấn bọn họ như giáo huấn tôn tử thế này không? Hừ hừ, lão tử dám! Thậm chí sau khi lão tử giáo huấn bọn họ, sau này bọn họ vẫn phải cung kính với lão tử! Ai mới gọi là cao nhân? Lão tử chính là cao nhân!"

Hắc y nhân bịt mặt đương nhiên chính là Quân Khương Lâm Quân đại thiểu gia Quân đại cao nhân của chúng ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK