Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 239

Quân Khương Lâm sớm nhìn ra mục đích của người này khi phóng cây sào trúc kia, một là muốn giết mình, nhưng còn có một dụng ý, đó chính là vạn nhất phóng trượt không thể giết mình, còn có thể dùng để điểm chân mượn lực; về điểm này rất dễ dàng nhận thấy, theo cách mà hắn hạ xuống mặt hồ, hắn lao xuống rất nhanh và mạnh, nhưng hai chân lại hạn xuống trước, mà nếu là cao thủ dưới tình huống như vậy, bình thường đều phải là đầu dưới chân trên. Nói như vậy để hiểu được tốc độ của những cao thủ trong tình huống như vậy nhanh hơn gấp hai, ba lần so với người này!

Nhưng cũng vì thế mà có thể đoán ra một điều, vị Lưu đại nhân này tuy là một cao thủ Kim phẩm đỉnh phong cao cao tại thượng, nhưng hắn… không biết bơi!

Tất cả những điều này, trong nháy mắt Quân Khương Lâm căn cứ vào tình hình mà đoán định. Cho nên hắn lập tức lựa chọn phương án đem sào trúc bẻ gẫy, mất đi điểm tựa duy nhất này, khi tên khốn kia hạ xuống mặt hồ thì làm gì còn chỗ mượn lực, như vậy, cho dù có chết đuối cũng đuổi không kịp mình!

Nhưng điều mà Quân Khương Lâm không ngờ tới, đó là sào trúc tuy dài nhưng cũng rất cứng cỏi, hơn nữa lớp bùn trong đáy hồ cũng rất sâu, nên sào trúc không có bị nhổ lên. Nhìn thấy người nọ sắp hạ xuống, hắn đành phải buông tay khỏi sào trúc, trần truồng bơi vào khu lau sậy trốn đi. Cả người hắn trần như nhộng, tựa như một con bạch ngư mang theo một ít rong rêu màu đen nhanh chóng bơi đi.

Vị Lưu đại nhân kia vốn đã tính toán kĩ lưỡng mọi chuyện, hắn dám chắc tên nghe trộm này sẽ chỉ biết trốn chạy mà thôi. Tất nhiên tên này cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, chỉ cần mình xuất thủ là có thể tóm gọn. Mặc dù bản thân không biết bơi, nhưng có sào trúc mượn lực, tiến có thể công lui có thể thủ. Chỉ cần xoay người một cái là có thể nhảy trở lại thuyền; cho nên hắn không hề cố kỵ, sào trúc được phóng ra cả người lập tức bay theo, trực tiếp đón đỡ một đạo thủy tiễn đánh tới. Lưu đại nhân ống tay áo phất nhẹ một cái. Cột nước nhất thời bị gạt sang một bên, đến lúc này hắn cũng dễ dàng biết được đối phương công lực không cao. Biết vậy hắn lại càng thêm yên tâm hạ xuống vị trí sào trúc vừa cắm vào; nhưng nào biết đâu rằng, vào thời điểm tới gần mặt hồ, hai mắt đảo qua, hắn kinh hoảng phát hiện ra cây sào trúc vừa mới còn ở trước mắt thoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi!

Đến lúc này hắn thực sự hoảng loạn, cả người đang trên không trung. Sau khi đã hết đà, không có điểm tựa để đặt chân, giống hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, tòm một tiếng rơi vào trong hồ. Vừa mới rơi xuống nước còn chưa tới kịp trấn tĩnh lại, liền thấy ngay trước mặt, cách đó không xa hai mảng mông lắc lắc hướng về chỗ nước sâu phí xa bơi đi. Hắn vô cùng giận dữ muốn vùng lên đuổi theo!

Đúng lúc này, đột nhiên dòng nước phía trước trở nên khác thường, ông một tiếng, một cây sào trúc rất dài mạnh mẽ rẽ nước đập về phía hắn!

Nếu hắn biết bơi, tự nhiên có thể tránh kịp thời, nhưng khổ nỗi hắn lại không biết bơi. Rơi vào lòng hồ cả người đang hoảng loạn, mất cả tinh thần, làm sao còn lo lắng được gì, “Bộp” một tiếng, hắn bị đập mạnh một nhát. Đầu tiên sào trúc quất thật mạnh vào hai chân đang vùng vẫy của hắn, một tiếng kêu thảm thiết, đau đớn giống như tê tâm liệt phế đè nén còn chưa kịp phát ra. Theo bản năng cả người gập lại, ngay lúc ấy sào trúc bồi thêm một nhát nữa, “Oanh” một tiếng, hung hăng vụt mạnh lên đầu của hắn!

Kêu thảm một tiếng, Lưu đại nhân cả người bị đánh tơi tả như một chiếc diều đứt dây, bị vụt hai lần cực mạnh, máu tươi loang lổ trong nước, hắn giống như một con cá bị đánh bay lên khỏi mặt hồ. Hướng thẳng về phía thuyền hoa bay đi. Trong ấn tượng cuối cùng của hắn, chỉ thấy một cặp mông đang lắc lư ở trước mắt… Mông thật là trắng!

Từ trên thuyền hoa một bóng người mảnh khảnh nhẹ nhàng bay ra. Toàn thân bao phủ ngân quang. Hiển nhiên là Nguyệt nhi cô nương bên cạnh Lưu đai nhân lúc trước, hai tay nàng cẩn thận đón lấy thân thể Lưu đại nhân, lập tức xoay người, bay ngược trở lại thuyền, thì ra trên lưng nàng có buộc một sợi dây thừng… Nguyệt nhi cô nương trở lại trên thuyền. Vẻ mặt nàng vô cùng phức tạp nhìn ra xa, tên nghe trộm vừa nãy đã chạy mất rồi. Phía trước ngoài mấy chục trượng, đó là một mảng lau sậy rậm rạp. Mà bây giờ đang là ban đêm trời tối đen như mực. Bản thân lại vừa cứu người, cho dù rất muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp nữa rồi… Vị Lưu đại nhân lúc trước uy phong lẫm liệt làm sao, mà giờ phút này đã hấp hối nằm ở dưới chân của mình, hôn mê bất tỉnh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK