Uy danh cái thế của Lâm Quân đạt được như thế nào? Ai biết được sau lưng cái uy danh đó là biết bao nhiêu sự cố gắng, mồ hôi, máu lẫn nước mắt mà mình đã bỏ ra? Trong số các anh em cùng thầy, trừ mình ra, kẻ nào có nỗ lực đến mấy cũng chưa chắc bằng mộ phần ba khối lượng tập luyện của mình!
Là một thằng đàn ông muốn thành công, muốn có uy danh cái thế thì phải biết đối xử với bản thân mình tàn nhẫn một chút!
Tàn nhẫn đối với địch nhân cũng chẳng là cái thá gì! Tàn nhẫn với chính mình mới thật sự gọi là tàn nhẫn! Ngay cả tánh mạng của mình cũng coi thường thì đó mới là tiêu chuẩn của một sát thủ, mới có thể thật sự thoát khỏi gông xiềng. Trong lòng mà còn nhớ mong thứ gì, đó đều là chướng ngại vật!
Đây chính là lời dạy của sư phụ hồi kiếp trước!"
Trước mắt Quân Khương Lâm tựa như như xuất hiện một gương mặt. Một khuôn mặt đen như sắt, lạnh tựa như khối băng, sát khí trong mắt phảng phất như muốn ngưng tụ lại thành thực chất. Nhưng, chính là ánh mắt này, mỗi lần nhìn mình đều luôn luôn đầy sự quan tâm an ủi. Tuy rằng người đã hết sức che dấu nhưng mỗi lần nhìn vào thì Quân Khương Lâm đều có thể cảm nhận ra được!
Trước mặt, ánh mắt kia tựa như đã xuyên qua khoảng cách giữa hai thế giới mà lẳng lặng nhìn mình!
Tựa như lạnh lùng đáng sợ, cũng lại tựa như mang theo sự ấm áp yên bình!
- Sư phụ!
Quân Khương Lâm buồn bã cúi đầu. Hắn hai tay ôm đầu gối lẳng lặng không nhúc nhích, ánh đèn loe loét từ sau cửa phát ra đem cái bóng của hắn trải dài thật dài. Trong gió đêm lạnh lẽo, thân hình của hắn tựa như đang co rúm lại, có phần cô độc, lặng lẽ mênh mông!
Cường giả, thực sự đáng để ngươi hướng tới sao?
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng, tiếp đó là một tấm áo choàng ấm áp khoác lên thân hắn.
Quân Khương Lâm vẫn lặng im không nhúc nhích, đột nhiên chậm rãi hỏi:
- Khả Nhi, nói cho anh biết, em có hy vọng chính mình trở thành một cường già không?
- Hả?
Cô bé ngạc hiên hô lên, hiển nhiên là rất bất ngờ:
- Cường giả? Có tác dụng gì sao?
- Có tác dụng gì sao? Câu hỏi rất thú vị, chỉ cần em có thể mạnh như lão Ưng vậy thì em có thề muốn giết ai thì giết, tung hoàng thiên hạ tiêu dao cả đời, em có muốn không?
Quân Khương Lâm nặng nề hỏi.
Khả Nhi buớc tới bên cạnh hắn rồi lặng lẽ ngồi xuống, đầu hơi nghiên nghiêng, hai tay nâng lên má rồi nhìn lên ánh trăng trên trời cao kia mà tự hỏi. Ánh trăng chiếu lên gương mặt của nàng làm tăng thêm sắc thái ôn nhu!
Một lúc lâu sau, Khả Nhi ngượng ngùng cười nói:
- Cường giả mà như vậy thì em thật không muốn!
- Ồ? tại sao chứ?
Quân Khương Lâm hơi nghiêng đầu nhìn qua phía cô bé. Câu trả lời của Khả Nhi thật sự nằm ngoài ý muốn của hắn. Trong nhận thức của Quân đại sát thủ thì bất kể kẻ nào một khi đã có cơ hội trở thành cường giả, cho dù sau này có hối hận đi nữa, thì hiện tại vẫn trả lời khẳng định là có!
Ngượng ngùng cúi thấp đầu, Khả Nhi dường như đang cắn lên ngón tay của mình:
- Công tử, em không biết cảm giác làm một cường giả như thế nào. Nhưng em thật sự không muốn nghĩ đến cái hình ảnh được muôn người chăm chú nhìn vào và ca tụng. Thật ra, em cũng không biết nói như thế nào nữa. Nhưng em vẫn chỉ là một cô bé, một cô bé đi bên cạnh công tử, hoặc ngóng nhìn theo công tử. Mỗi một lần hầu hạ công tử, nhìn thấy mỗi ngày công tử mặc quần áo do em giặt, mỗi ngày công từ ăn cơm do em nấu, sau đó lẳng lặng chờ đợi, đợi công tử về đến nhà …. Em… em chỉ muốn làm một cô bé bình thường mà thôi.
Nói xong, Khả Nhi ngượng ngùng cười cười:
- Công tử, có phải em nói như vậy thật là không có chí khí phải không? Nhưng mà, em thật sự là không muốn trở thành cường giả!
- Không! Em nói rất hay, Khả Nhi như thế này mới là đáng yêu nhất, là cô bé ta thích nhất!
Lần đầu tiên Quân Khương Lâm chăm chú nhìn cô bé đang ngồi bên cạnh mình này. Dưới ánh trăng dịu dàng, làn da non của Khả Nhi trắng mịn, vài sợi tóc mai vượt ra khỏi búi tóc mà nhẹ nhàng phât phơ theo gió; đôi lông mi thật dài, ánh mắt băn khoăn, vành tai tinh tế, trên da mặt như ngọc tựa hồ còn vương một lớp tơ.
Nhìn Quân Khương Lâm đang chăm chú nhìn mình, cô bé bỗng cảm thấy đứng ngồi không yên. Hai bàn tay đan vào nhau, làm ra vẻ không biết gì nhưng trái tim đang nhảy loạn nhịp khiến khuôn mặt càng lúc càng hồng. Mặt ngọc chậm rãi cúi xuống, giờ phút này tựa như chỉ còn nghe tiếng trái tim mình nhảy loạn lên như chú nai con mà thôi.
Quân Khương Lâm nở nụ cười thú vị, tâm thần bông nhiên như được thả lỏng. Bên người có một cô bé dễ thương như vậy khiến Quân Khương Lâm cảm thấy trong lòng mình một mảng yên ả, lại cũng có một cảm giác hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Mỗi người đều có một cách sống khác nhau, điều đó không ai có thể miễn cưỡng thay đổi được.
Giống như cô bé này, lý tưởng của nàng quả thật rất đơn giản, cũng rất thựa tế, hơn nữa, cũng rất ấm áp……
Hắn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc nàng:
- Đêm đã khuya, em về phòng ngủ trước đi.
Quân Khương Lâm kinh ngạc phát hiện rằng giọng của mình không ngờ có thể "ôn nhu" đến như vậy, tựa như là đang đứng trứơc một tiểu sư muội mới bứơc vào sư môn vậy.
-Dạ!
Khả Nhi nhu thuận cúi đầu đáp ứng một tiếng rồi chậm rãi đứng lên, mới cảm giác được đôi gò má ửng hồng như phát sốt, cả người mệt mỏi bước chân về phía phòng mình.
Đi được vài bước, lúc này mới nhớ tới điều gì liền quay đầu lại nói:
- Công tử cũng nên đi nghỉ sớm! Hả???
Quay đầu lại mới phát hiện ra, Quân Khương Lâm vừa rồi còn ở bên cạnh nàng giờ đã biến mất không còn dấu vết.
- Thật vui!
Cô bé cắn môi vừa thẹn vừa cười, lời vừa ra khỏi miệng đột nhiên nhớ lại cái buổi sáng hôm đó liền lập tức bưng kín mặt:
- Mình đang nghĩ gì đây!