Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này trời còn chưa tối, nhưng từng mảnh mây đen càng lúc càng nhiều, tầng mây giống như càng ngày càng dày, mà sắc trời cũng càng ngày càng tối đi, từng đạo ngân phong từ trong đám mây tản mát xuống, gió thu thổi nhẹ trên bầu trời, không khí có chút gì đó thê lương.

Dưới thời tiết xấu như thế này, trên đường gần như không có một bóng người.

Không gian vắng vẻ, phối hợp với không khí thê lương, có chút gì đó thật là quỷ mị.

Khoảng cách đến hạn định về nhà của Quân Vô Ý còn tầm một canh giờ nữa! Quản gia? Gia yến sao! Quân Khương Lâm thực sự rất hứng thú muốn biết một chút về những người của Quản gia này, cho nên đó cũng là lí do chủ yếu của việc hắn ly khai tửu quán nhỏ đó.

"Sao lại cảm giác có chút gì đó không thích hợp nhỉ." Quân Khương Lâm một đường đi về, ngồi bên trong kiệu tự nhiên lại có chút không yên lòng, vừa mới trải qua một trận đại thắng, lại còn được thêm một vị Thiên Huyền cường giả, cao thủ đứng đầu làm người hầu, chính là vì sao hiện tại lại hoàn toàn không có chút nào hưng phấn, trái lại lại có chút mất hồn mất vía? Hiện tượng này thật sự rất không thích hợp a!

"Lần trước chính mình tâm ý hỗn loạn là lúc nào?"

"Thực sự là rất không thích hợp a". Mới nghĩ đến đây xong, Quân Khương Lâm lông mày đột nhiên giương lên, vô ý thức sởn gai ốc một trận.

Loại cảm giác quái dị như thế này mình rất ít khi có, dù là kiếp trước hay kiếp này, nhưng mỗi khi nó xuất hiện một cách khó hiểu như vậy thì chính là báo hiệu sắp xảy ra nguy hiểm rất lớn.

Mà chính loại cảm giác không thoải mái này đã mấy lần cứu mình từ trong đại hiểm thoát chết!

Lẽ nào, lại có cái gì có thể uy hiếp tính mạng của mình đang tới gần sao.

Đột nhiên, Quân Khương Lâm cả người run lên, vô ý thức nhanh chóng ngã vào bên trong kiệu! Cả người giống như hóa thành một mảnh giấy trắng không có độ dày, dán vào mặt trong kiệu.

- Xoát xoát xoát!

Thanh âm báo hiệu dày đặc phá không vang lên, bốn phương tám hướng hướng về phía chiếc kiệu lẻ loi trên đường cái điên cuồng kéo tới.

Lợi tiễn, thiết liên tử, phi đao, vô số ám khí như cuồng phong bão táp điên cuồng tập kích.

Ám khí tập kích so với mưa như trút nước còn muốn dày đặc hơn!

Oanh một tiếng, một cây trùy có gắn theo dây xích trực tiếp đem đỉnh kiệu đánh rớt xuống.

Đám người đi theo Quân Khương Lâm đều xem như là cao thủ của Quân gia, phản ứng cực nhanh, toàn bộ ám khí đều là nhằm vào Quân Khương Lâm bên trong kiệu, ngoại trừ hai người bất ngờ không kịp đề phòng, bị thương kêu lên một tiếng, những người khác trong nháy mắt đã cảm thấy điều không thích hợp, liền rút ra binh khí tùy thân, bang bang bàng bàng, đem ám khí bắn về phía mình đánh rơi.

- Bảo vệ tốt thiếu gia!

Hét lớn một tiếng, tám người đem cỗ kiệu bao quanh lại, hai người bị thương một người trúng tên ở vai, một người trúng một thanh phi tiêu trên đùi, tuy rằng đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng miệng vẫn không rên một tiếng.

Sau màn tập kích ám khí phi thường dày đặc này, lại chỉ một thoáng liền im lìm trở lại, bốn phía ngoại trừ tiếng gió rít thổi, không còn bất kì một thanh âm nào khác.

Quân Khương Lâm trong lòng trầm xuống: "sát thủ"! Hơn nữa còn là đoàn thể sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, có tổ chức, có kinh nghiệm phối hợp chiến đấu!

Thủ lĩnh đứng đầu thị vệ vội vàng phân phó nói:

- Hiện tại, địch trong tối ta ngoài sáng. Phải đột kích vòng vây đi ra ngoài; hai người các ngươi một đội, bảo vệ tốt cho thiếu gia, một khi phát hiện tình huống không ổn, lập tức bảo vệ thiếu gia đi trước! Hai người các ngươi một đội ở phía sau đoạn hậu, chúng ta bốn người ở giữa tiếp ứng, cần phải bảo vệ thiếu gia được an toàn!

Mọi người đồng loạt nghiêm chỉnh lĩnh mệnh.

- Không cần đoạn hậu! Mọi người cùng nhau đi!

Âm thanh Quân Khương Lâm từ trong kiệu truyền ra:

- Người của đối phương so với chúng ta nhiều hơn nhiều. Vừa rồi chỉ là một lần công kích, cung tiễn thủ ít nhất hơn mười tên, còn có phi tiêu, phi đao, thiết liên tử, ám tiễn, phi chuy, hoàn nhận và phi xoa, mâu phiêu, hơn nữa phối hợp vô cùng tốt, trên dưới đan xen không tồi, rất có tổ chức. Đối phó với địch nhân như thế, đoạn hậu là vô dụng, một khi phân tán nhân thủ thì chính là làm cho chúng ta bại vong nhanh hơn mà thôi.

- Chỉ có thể một đường xông lên mới có cơ hội sống, Quân Hổ, ngươi nhìn một chút, phía trước mười trượng, có phải có góc khuất không?

Quân Khương Lâm vẫn nằm như cũ, xuyên thấu qua màn kiệu, nói vội. Bằng vào bản lãnh của hắn, thoát thân cũng không khó, nhưng mà tám gã thị vệ này, đối với người nào cũng là một cái khó khăn rất lớn.

Quân Khương Lâm biết, mục tiêu chủ yếu của địch nhân rõ ràng là mình. Một vòng ám khí lúc trước, tòan bộ đều hướng vào mục tiêu trong kiệu là mình, hiện tại nửa phần trên cỗ kiệu đã không cánh mà bay, hiện tại bọn họ trước mắt đang chờ xem phản ứng của mình, nếu mà đã bị giết chết bởi vòng ám khí vừa nãy, những người này một khi xác định được sợ rằng ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra, liền rút lui ngay lập tức.

- Phía trước mười trượng, đúng là chỗ rẽ. Qua chỗ đó chính là đường về Quân gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK