Mục lục
Mạt thế vận (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm cực lớn, làm cho Lệ Kiếm Hồng cũng lắp bắp kinh hãi, tuyệt đối không thể tưởng được, nữ tử yếu đuối này lại có thể phát ra thanh âm bén nhọn như thế.

- Ngươi không cần biết chúng ta là ai, càng không cần biết chúng ta nhằm vào ngươi vì lý do gì, bởi vì ngươi đã không còn cơ hội sống sót.

Lệ Kiếm Hồng không biết tại sao dưới sự bức bách của nữ tử này lại thốt ra lời nói không có đầu óc như vậy.

- Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Ta sẽ đem bọn ngươi cả nhà đều giết sạch! Giết hết!

Linh Mộng công chúa nước mắt tràn mi mà ra nhưng nàng quật cường trợn mắt không hề chớp mắt, nói:

- Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi!

Tiếng hô bén nhọn, thê lương tựa hồ xé nát không gian trong gió thu hiu quạnh. Tiếng quát đột nhiên cao lên càng lúc càng lớn. Mái tóc dài của Linh Mộng công chúa phiêu linh trong gió, tràn ngập một loại mỹ cảm thê lương.

Sau chiếc khăn che mặt đồng tử của Lệ Kiếm Hồng co rút lại, đột nhiên cả người có chút phát lạnh, cảm thấy có chút run sợ. Loại cảm giác quái dị này không khỏi làm hắn thẹn quá hóa giận, mình đường đường là Thiên Huyền cao thủ lại bị hai câu nói của một tiểu cô nương dọa cho trong lòng không yên? Điều này thật quá mất mặt đi!

Lệ Kiếm Hồng thẹn quá hóa giận, ba một tiếng đánh cho nàng một cái bạt tai thật mạnh, mắng:

- Con điếm thối, chết đến nơi mà còn dám nói hươu nói vượn, có tin bây giờ ta lập tức giết ngươi không?

Trên khuôn mặt tuyết trắng của Linh Mộng công chúa hằn lên một dấu ấn bàn tay, tóc tai tán loạn rơi xuống, nhưng ánh mắt vẫn hung hăng nhìn kẻ kia tràn đầy oán hận cùng bất khuất.

Lệ Kiếm Hồng lại lần nữa đối diện với ánh mắt cay độc của Linh Mộng công chúa, thấy công chúa không có một chút ý tứ chịu thua nào, bất giác lửa giận lại nổi lên, càng liên tưởng đến ả này cùng hung thủ dùng phi đao hại chết ba vị sự đệ có quan hệ lớn lao, trận chiến hôm nay, cũng là hộ vệ của nàng làm bị thương hai vị sư đệ. Trong lúc nhất thời nộ khí trong lòng nổi lên, sát tâm đại phát.

Tam sư muội của hắn ở một bên thấy đại sư huynh động sát cơ vội vàng khuyên nhủ:

- Đại sư huynh, nữ tử này có quan hệ lớn với người nọ, trước khi hắn xuất hiện tạm thời không thể giết.

Lệ Kiếm Hồng giật mình, hung hăng cắn chặt răng, đột nhiên một chưởng chém vào gáy Linh Mộng công chúa, xốc lên giao cho tam sư muội, sau đó hô một tiếng bắt đầu phi thân rời đi.

- Tặc nhân mau buông công chúa ra.

Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Tôn Tiểu Mỹ cùng phi thân đến, mặc dù biết rõ không thể địch lại nhưng cũng không thể nhìn đối phương cứ như vậy mà mang công chúa đi.

Lệ Kiếm Hồng hừ lạnh một tiếng, thân hình lay động. Ba ba hai tiếng, hai nàng đều trúng một chưởng, khóe miệng vương máu bay ngược trở lại. Ba hắc y nhân đồng thời tung mình nhảy lên, thấm thoát vài cái hô hấp đã biến mất vô ảnh vô tung.

Lệ Kiếm Hồng cũng không phải không muốn giết hai nàng mà là không thể giết.

Chuyện của công chúa liên quan đến cừu hận không thể không làm, nhưng hai người Tôn Tiểu Mỹ cùng Độc Cô Tiểu Nghệ một người phía sau là Tôn thị cùng Đường gia, sau lưng người còn lại là Độc Cô thế gia, nếu hai người này gặp chuyện không may, tam đại thế gia nhất định không bỏ qua, đối với Lý sư đệ rất là bất lợi.

Một lát sau đó.

Một đạo bóng trắng nho nhỏ như thiểm điện lóe lên, tiếp theo là tiếng chân như mưa rào, cơ hồ vừa nghe được tiếng bước chân vó ngựa đã phi tới góc đường, bóng người chợt lóe, hai người phi thân xuống.

Trên mặt đất là một vũng máu, thân thể Dạ Cô Hàn chính đang nằm trong vũng máu ấy.

- Tiểu Dạ! Dạ Cô Hàn!

Quân tam gia kinh hô một tiếng, hạ xuống cạnh người Dạ Cô Hàn, tam gia vẫn ngụy trang thành bộ dáng hai chân tàn phế cứ như vậy ngồi cạnh Dạ Cô Hàn, một tay đặt tại uyển mạnh bên tay trái may mắn còn lại, huyền khí tinh thuần mãnh liệt truyền vào mong kéo dài chút sinh cơ.

Dạ Cô Hàn đã mất gần hết máu, thân thể bị thương nặng, giờ phút này vốn đã là đèn khô dầu cạn, sinh cơ ảm đạm, nếu không phải trong lòng còn có vướng bận thủy chung vẫn không gỡ bỏ được, sợ rằng vạn vạn lần không thể kiên cường tới giờ phút này. Ánh mắt đã mơ hồ, mông lung tán loạn, tựa hồ linh hồn đang chậm rãi rời bỏ cơ thể. Dù có ý chí vô cùng cũng khó chống lại sinh mệnh trôi qua, cái chết phủ xuống.

Đột nhiên, được huyền khí cực kỳ tinh thuần của Quân Vô Ý truyền vào, thần trí nhất thời thanh tĩnh, cố hết sức mở mắt nhìn thấy khuôn mặt gầy gầy của Quân Vô Ý, ánh mắt đột nhiên sáng ngời lộ ra thần sắc cấp thiết tột cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK