Mặc dù hai đại gia tộc này không bị ảnh hưởng, nhưng cũng chỉ là trong nhà. Còn quân lực, các thuộc hạ cũ ngày xưa cũng vì trường phong ba này mà bị tán đi không ít, hơn nữa cách đối xử với môn sinh đệ tử của hai đại gia tộc cũng khác với các nhà khác, cơ bản là phải có chứng cứ vô cùng xác thực mới hành động. Kệ cho người ta có cơ hội phá bỏ gốc rễ, hai nhà này chỉ muốn bảo vệ tốt người trong quân ở xa.
Lại nói đến Mộ Dung gia, Mạnh Gia và Tống gia, mấy ngày này mấy lão gia hỏa của các gia tộc này đều không có ngoại lệ, bị trường phong ba này làm cho tức giận đến nỗi hầu hết nằm trên giường không dậy nổi. Con cháu trong gia tộc mặt ngoài thì cung kính nghe theo, nhưng lại thầm tuốt gươm bạt đao với nhau làm cho mấy lão gia hỏa này phí công lo lắng.
Chỉ có Lý gia là khá bình tĩnh, có Lý Du Nhiên là một thiên tài ở đây khiến cho các đệ của hắn không dám tranh phong, từ lúc có ý định đã bị Lý Du Nhiên dùng thủ đoạn mạnh mẽ ép xuống. Cho nên việc tranh đấu vì quyền thừa kế gia tộc thì Lý gia là nơi ít có nguy cơ xảy ra nhất.
Tất nhiên là không phải toàn bộ các thế lực đều bị trường phong ba này ảnh hưởng!
Tỷ như Đường Nguyên, trong thời gian này ngoài việc Quý Tộc Đường hắn không để ý tới những việc khác, chỉ cầu tự thân phát triển. Có thể nói là buôn bán lớn, phát triển không ngừng nghỉ, liên tục tiến hành đấu giá, mỗi lần kiếm được đều là đầy bát đầy chậu. Quân Khương Lâm trước khi đi đã đưa cho Đường Nguyên mấy bình linh dược. Thủ đoạn buôn bán của bàn tử cũng không đến nỗi nào, lấy mấy bình linh dược này ra đấu giá, gây ra một trận náo động ở kinh thành.
Lần thứ hai đấu giá, Bàn Tử liền hạn chế số lượng mua, mỗi loại đan dược chỉ bán hai mươi viên, và mỗi người nhiều nhất chỉ có thể mua năm viên! Hơn nữa đấu giá có quy định ngày càng cao, khách từ bốn phương tám hướng ngày càng nhiều.
Bởi vì lý do quý hiếm cho nên giá đan dược càng ngày càng cao, càng ngày càng khủng bố, người mua liên tục không dứt. Quý Tộc đường xứng với danh là nơi "vung tiền như rác", ai mà không có vài vạn hoặc vài chục vạn thì đừng mong mở miệng!
Bàn Tử lại đặt mấy cái tên rất kêu cho mấy loại đan dược, Huyền Dương đan bị hắn trực tiếp đổi thành "Kim cương bất khuất tráng dương bổ thận uy mãnh tráng kiện thiên điếu đắc khởi Lôi Đình Huyền Dương đan!". Cái tên này vừa nghe đã biết là con bà nó trâu bò, so với ngàn cân dâm dược mạnh nhất còn muốn trâu bò hơn.
Bởi vì cái gọi là vần thơ:
Trẻ trung phong lưu đi mua xuân
Vào cửa khách nhân cả ngũ tuần
Bát tuần không nên xuống tinh thần
Bên dưới dương lên vẫn còn gân!
( hoho thơ bậy ta không thể dịch lịch sự được!)
Về phần tên gọi của Thiểu Âm đan lại càng thêm lôi cuốn, ngoạn mục: "Dưỡng nhan hoa mẫu đơn, thay đổi càn khôn dung mạo, đẩu chuyển tinh di cải biến dung mạo Thiểu Âm đan"!
Hai loại đan dược này tới tay Đường Nguyên, tên liền trở thành như thuốc cao bôi trên da chó….
Hiện tại hai cái tên rời rạc đến cực điểm, vô cùng phong cách, hơn nữa tục không chịu được này tại Thiên Hương thành đã được tôn xưng là "Thần đan"!
Tùy tiện kiếm một người cũng có thể oang oang đọc thuộc lòng, kỳ quái nhất là có một vị mắc chứng nói lắp, mỗi ngày nhắc tới hai cái tên khó đọc này lại có thể nói lưu loát không còn nói lắp nữa. Hiệu quả trị liệu kiểu này không gì có thể sánh được, chỉ cần đọc đọc là có thể trị chứng nói lắp, đây không phải thần đan thì là cái gì?
Càng về sau, nhân công không đủ dùng, Đường Bàn Tử còn lấy việc công làm việc tư trực tiếp an bài Tôn Tiểu Mỹ đến Quý Tộc đường hỗ trợ, hơn nữa còn sai khiến cả Hải Trầm Phong và Tống Thương! Hai cao thủ Thiên Huyền này không ngừng bị quay mòng mòng, kêu khổ không ngừng.
Lúc đầu hai đại cao thủ mấy lần áp đảo tinh thần, cả Đường gia còn không có lấy một cao thủ Thiên Huyền, tiểu tử ngươi dám sai khiến chúng ta hay sao? Ngươi cho ngươi là ai?
Nhưng về sau Đường Nguyên dần dần tìm ra cách để sai khiến.
Bởi vì có một lần an bài Hải Trầm Phong làm việc cho hắn, Đường Nguyên lơ đãng nói một câu:
- Tam thiếu gia nói chuyện này ngươi đi làm là thích hợp nhất!
Một câu lơ đãng này thốt ra Hải Trầm Phong lập tức nghe theo, hơn nữa còn nhanh chóng thi hành chỉ sợ chậm trễ nửa điểm.
Điều này làm cho tư tưởng lình hoạt của Đường Bàn Tử để ý, hôm sau hắn lại giở trò cũ với Tống Thương, chỉ là thử nghiệm mà hiệu quả không ngờ. Kết quả là từ đó về sau Đường Nguyên cầm chổi lông gà múa may quay cuồng, làm mưa làm gió. Ta cũng không nghĩ đến ta là ai, ta là người phát ngôn của Tà ca tại Thiên Hương, ta là vì Tà ca làm việc, ta nói chuyện ngươi phải nghe! Nếu không nghe ta sẽ tố cáo với Tà ca!
Việc này làm cho hai đại cao thủ Thiên Huyền hễ cứ thấy bóng dáng Bàn Tử là bỏ chạy, không muốn đối mặt với hắn. Ta không thể trêu vào chả nhẽ ta lại không chạy được hay sao? Nhưng mà như vậy Bàn Tử cũng có nhiều biện pháp đối phó, hắn quy định hai người mỗi ngày phải đến Quý Tộc đường ít nhất một lần, sau đó lại cấp cho hai người hai gian văn phòng, chỉ cần có chuyện gì thì trên cửa phòng đều dán giấy viết rõ ràng, mặt trên không hề có ngoại lệ, câu đầu tiên đều là: Tam thiếu nói…
Về phần Tiểu vương gia Dương Mặc, Đường Nnuyên cũng không để cho nó quá nhàn rỗi. Ngày đầu Vương gia đưa vào một lượng lớn bạc vốn làm cho Đường Bàn Tử khen ngợi Quân Khương Lâm thật biết cách thu hút tài trợ, số tiền kia đến thật đúng lúc.
Nhưng hiện tại Quý Tộc đường ăn lên làm ra, vương phủ đưa tay lấy bạc làm cho Đường Nguyên khó chịu không thôi, mở miệng ra là nói kháy. Lão tử một mình buôn bán chu toàn, làm đến nỗi gầy cả đi vậy mà còn phải nuôi dưỡng một tên đại gia như ngươi.
Hiện tại Đường Bàn Tử đã vong bản rồi, hắn đã sớm quên đi thời kỳ gian nan gây dựng sự nghiệp, đại bộ phận tiền vốn phải dựa vào người ta mới chống đỡ được! Hắn chỉ thấy bạc của mình ào ào chảy ra giống như là cắt thịt của hắn vậy.
Mỗi tháng chia hoa hồng tay Đường Nguyên đều run run, mắt phát ra hồng quang, ngay cả những thớ thị béo cũng bốn bề sóng dậy. "Tam thiếu lấy nhiều ít ta không nói, vốn này chính là của hắn. Nhưng mà ngươi cả ngày không làm gì, chỉ nằm ăn sao lại có thể lấy tiền? Lại còn lấy nhiều như vậy, dựa vào cái gì?"
Trong lòng Đường Bàn Tử rất bất bình.