Bách Lý Hùng Phong lúc này hiển nhiên đã đem thực tế là đằng sau Quân gia có vị tuyệt thế cao nhân không thể địch nổi hoàn toàn quên bẳng!
Nếu như Bách Lý Hùng Phong chỉ xem nhẹ cao nhân tọa trấn kia thôi thì không nói, dù sao vị cao nhân kia hiện nay đang vắng mặt, ít nhất sẽ không lập tức trở lại. Nhưng khi lão hết sức điên cuồng phẫn nộ lại xem nhẹ một điểm khác nữa, một điểm rất trí mạng.
Chính lão trong lúc so đấu khí thế đã rơi xuống hạ phong tuyệt đối. Trước mắt toàn bộ nhất cử nhất động của lão, dưới sự lôi kéo của khí thế, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của Quân Khương Lâm! Thậm chí, Quân Khương Lâm nhắm mắt lại, bịt kín hai lỗ tai, cũng có thể cảm giác được rõ ràng lão sẽ từ chỗ nào tấn công tới đây!
Càng khỏi nói lão còn bị Quân Khương Lâm chọc giận đến phát điên, lúc xuất thủ sớm đã mất đi sự sắc bén nên có của Thần Huyền cường giả!
Áo bào trắng chợt lóe, thân pháp Quân Khương Lâm mỹ diệu dị thường, thân thể nhẹ nhàng lui về phía sau. Hắn vẫn khoanh hai tay như cũ, nhưng sau khi vừa lui về lại nhanh chóng trở lại, tay phải đột nhiên khẽ động, nhẹ nhàng đối chưởng với Bách Lý Hùng Phong, dường như là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng trong lòng bàn tay hắn kim mang chợt lóe, chưa thực sự chạm vào liền lập tức xoay người đứng ra ngoài ba trượng giống như quỷ mị, khoanh tay mà đứng.
Mọi người bên trong trố mắt đứng nhìn, một tia máu đột ngột bắn mạnh ra! Đúng là từ chính giữa bàn tay của Bách Lý Hùng Phong bạo phát bắn ra! Một chiêu! Chỉ đúng một chiêu!
Giai vị của thiếu niên Quân Khương Lâm này cùng Bách Lý Hùng Phong cách xa nhau như trời và đất, lại chỉ một chiều liền đả thương vị Thần Huyền cao thủ Bách Lý Hùng Phong này! Đây quả thực là chuyện không thể tin được.
Chuyện khó bề tưởng tượng bậc này, nếu không phải chính mắt mình nhìn thấy, người nào có thể tin, người nào dám tin!
Thậm chí ngay cả bản thân Bách Lý Hùng Phong, rõ ràng là tự mình trải qua, cho đến khi sự đau đớn kịch liệt trên tay truyền đến, còn không dám tin rằng mình đã bị thương! Bị thương dưới tay một thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi!
- Bách Lý Hùng Phong xong rồi!
Bảy đại cao thủ theo đuôi mà đến đang ẩn thân ở một góc mọi người không thấy. Lấy tu vi của mấy người bọn họ, tự nhiên không sợ bị người khác phát hiện. Mắt thấy mọi việc phát sinh bên đó, một màn này, tất cả đều không tự chủ được mà phát ra thanh âm thở dài. Người nói chuyện chính là Đông Phương Vấn Kiếm.
Ưng Bác Không lạnh lùng nói:
- Tên Bách Lý Hùng Phong kia từ lâu đã xong rồi! Khi hắn bị khí thế của Khương Lâm áp bách bắt phải đi ra, hắn đã bại rồi! Khi hắn bị Khương Lâm hết lần này tới lần khác chọc giận tới thổ huyết, cũng đã chú định kết cục bại vong của hắn rồi! Sự thất bại của Bách Lý Hùng Phong, hoàn toàn là bại do chính hắn. Nếu không, cho dù nhân phẩm hắn ti tiện, nhưng bản sự thủy chung vẫn là Thần Huyền nhất phẩm, dù kém như thế nào, cũng không đến nỗi dễ dàng thua trong tay một tên tiểu quỷ mới đạt đến cảnh giới Thiên Huyền sơ cấp như vậy!
Mọi người sôi nổi gật đầu đồng ý, sau đó đều rơi vào trầm tư. Nhưng Ưng Bác Không vừa mới nói xong đoạn thoại này lại ngây ngẩn cả người! Lão đột nhiên bị lời nói của chính mình hù sợ!
Sau một lúc lâu, lão mới giật mình kêu một tiếng, mái tóc dài đầy đầu đột nhiên dựng đứng lên, nói:
- Công lực đạt đến cảnh giới Thiên Huyền sơ cấp! Ta vừa mới nói cái gì thế? Ta không có nhìn lầm chứ? Thật sự là gặp quỷ... Con mẹ nó, tiểu tử này từ lúc nào đã đạt tới Thiên Huyền sơ cấp?
Ánh mắt "không thể tin được" của lão nhanh chóng đảo qua nhìn đám người Quân Vô Ý cùng Đông Phương tam kiếm. Giờ khắc này, đường đường là một vị cao thủ trong Bát Đại Chí Tôn, trong mắt lại tràn đầy vẻ "không thể tưởng tượng":
- Ta vẫn còn nhớ rõ ràng, khi đó huyền thú đại chiến hắn rõ ràng vẫn là Ngọc Huyền đỉnh phong. Lúc này mới cách hai ngày, tiểu tử này làm sao lại trở thành Thiên Huyền sơ giai rồi? Ân? Mụ nội nó chứ, qua một đêm lên bốn cấp? Thế gian này con mẹ nó còn có thiên lý sao?
Lão vừa nói xong, mọi người tức khắc đều phát giác điểm này.
Kỳ thật, từ lúc nãy tất cả mọi người sớm đã thừa nhận tu vi của Quân đại thiếu hiện nay. Dù sao bảy người này trừ Quân Vô Ý ra, sáu người còn lại tất cả đều có tu vi Thần Huyền, làm sao lại không nhìn ra được?
Chính là mọi người từ đầu đều không có nghĩ về mặt này, cho đến khi vừa rồi Ưng đại Chí Tôn hữu ý vô ý nói một câu, vạch trần mọi thứ bên trong tầng cửa sổ kia, mọi người mới có thể nhìn thẳng vào vấn đề này. Hoàn toàn không có ngoại lệ, tất cả bảy đại cao thủ đều mắt chữ a mồm chữ o.
Đúng vậy, hai ngày trước, tu vi của tiểu tử này tất cả mọi người đều thấy rõ ràng là Ngọc Huyền đỉnh phong, mọi người càng vì vậy mà khen ngợi hắn là thiên tài trong thiên tài. Nhưng mà bây giờ vì sao nháy mắt một cái lại biến thành Thiên Huyền sơ giai? Chẳng nhẽ là dùng tốc độ bay thẳng lên trời sao? Hắn vốn đã là thiên tài trong thiên tài, bây giờ còn khen ngợi thế nào, còn tâng bốc thế nào nữa?
Ánh mắt sáu người lại một lần nữa tập trung trên mặt Quân Vô Ý. Ý tứ đều rất rõ ràng: "Ngươi là thúc thúc hắn, khẳng định là ngươi biết rõ. Ngươi sẽ không lại lần nữa nói cho mọi người chúng ta 'kỳ thật ngươi cũng không biết' đấy chứ?"
Quân Vô Ý cơ hồ từ trên xe lăn té xuống! Đều nhìn ta làm gì chứ? Ta thật sự không biết a. Các ngươi chính là có điều không biết, mặc dù ta là thân thúc thúc của hắn, nhưng cũng rối tinh rối mù như các ngươi a! Bí mật trên người tiểu tử này chắc chắn là có hơn một cái, ai biết được hắn còn ẩn giấu bao nhiêu con bài chưa lật?
Mọi người trố mắt đứng nhìn một hồi, thấy Quân Vô Ý không hề cho ra lời giải thích, mà lúc này còn có vở kịch hay ở hiện trường trực tiếp càng thêm đặc sắc, mọi người không nhịn được đều đem ánh mắt nhất tề tập trung lại đến trên trận chiến đấu này. Dù sao, một vị Thiên Huyền sơ cấp có thể chiến thắng Thần Huyền nhất phẩm... Trận đại chiến kinh điển phá vỡ mọi truyền thống nhận thức bậc này cũng thật sự là ngàn năm khó gặp a!
Mắt thấy trong lòng bàn tay có một lỗ máu, Bách Lý Hùng Phong vẫn đờ người ra như trước, ngỡ ngàng không thể tin được! Tay của mình... dưới sự tu luyện bao nhiêu năm sớm đã là nước lửa bất xâm! Kể cả đặt trong bếp lò quay lên, cũng có thể kiên trì vài thời thần mà hoàn hảo không tổn hao gì! Cho dù bất kỳ bảo đao lợi kiếm nào, mình cũng dám tay không bắt lấy mà không chút tổn thương sứt mẻ.