Bỗng một luồng sáng trắng như tuyết trong suốt chậm rãi từ thi thể Đường Dũng lơ lửng đi ra, vây quanh tôi một vòng, bay tới lau đi nước mắt trên mặt tôi.
Đây là hồn phách Đường Dũng? Tại sao anh ta không đổi thành quỷ mà lại biến thành ánh sáng?
Nước mắt tôi rơi xuống như mưa, thống khổ nhìn ánh sáng kia lau.
Sau khi nó lau sạch nước mắt tôi liền bay thẳng về nơi Chung Quỳ vừa phát nổ.
Tôi bật đứng lên đuổi theo ánh sáng kia, anh ta định làm gì? Cũng đã chết, chẳng lẽ ngay cả cơ hội cầu phúc cho anh ta thì Đường Dũng cũng không để lại cho tôi?
Nơi Chung Quỳ phát nổ vẫn tràn ngập một đoàn tích khí màu đen vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, ánh sáng bay tới phía trên tích khí kia, lượn bên trên hai vòng, hơi ngập ngừng một chút sau đó vào một tiếng, bất chợt lao vào.
Tôi hét lên chói tai, lúc này Đường Dũng là trạng thái hồn phách, bay vào trong đám tích khí đơn giản là tự tìm đường chết!
Anh ta đây là muốn hồn phi phách tán hay sao?!
Tôi vội vàng phát điên, cũng không để ý trạng thái linh hồn của mình lúc này mà lao theo vào trong đám tích khí.
Tích khí đen ngòm ép khiến tôi nặng trĩu giống như có trăm ngàn con dao đang chia nhỏ thân thể tôi vậy.
Đau.
Nhưng lòng càng đau hơn!
Tôi nhắm mắt đi vào trong, muốn nhân lúc luồng sáng Đường Dũng kia chưa bị phân giải sạch sẽ cứu anh ta ra trước.
Nhưng khi đi tới giữa đám tích khí tôi lại thấy một thân ảnh khiến tôi bừng tỉnh.
Thân ảnh kia lảo đảo đứng lên nhìn về phía tôi.
Là Tô Mộc!
Không đúng, là Chung Quỳ!
Đó là mặt Tô Mộc nhưng lại ở giữa đám tích khí, Chung Quỳ sống lại?!
“Dương Dương!” Người kia khẽ gọi tên tôi, giọng dịu dàng còn mang theo một chút mê mang.
Tôi nhất thời sửng sốt một chút, không dám tin nhìn người đó: “Anh là… Chung Quỳ hay là Tô Mộc?”
“Anh là người yêu em.” Tô Mộc mở miệng nói.
Nói song chính anh ấy cũng sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày một cái, bước nhanh chạy tới nắm lấy tay của tôi, đem tôi ra khỏi đám tích khí, nói: “Bây giờ em ở trạng thái linh hồn sao có thể vào trong tích khi? Còn có, tại sao anh lại đi ra? Chung Quỳ đâu?”