“Ghét, anh mới mộng xuân!” Tôi liền hờn dỗi, mặt lại càng đỏ hơn.
Dẫu sao lâu như vậy không gặp, anh ấy lại đột nhiên trêu đùa, tôi cũng cảm thấy máu trong người lưu thông nhanh hơn, thân thể có chút nóng lên.
Tô Mộc thấy phản ứng của tôi tương đối hài lòng, cười tiến lại gần tôi, đem môi tiến sát tới tai tôi, nói: “Chẳng lẽ em không muốn sao?”
“Muốn…” Tôi xấu hổ nói. Vốn tôi muốn nói không muốn, nhưng khi hơi thở mát lạnh của Tô Mộc phả tới tai tôi khiến tai tôi rất nhột, lập tức cảm giác ập đến, hận không được ngay bây giờ lột quần áo Tô Mộc, nhìn một chút xem gần đây anh ấy có thay đổi gì không!
“Em nghĩ gì vậy?” Tô Mộc nhận ra tôi kích động càng cười tươi hơn, cả khuôn mặt cũng lộ ra một vẻ tà mị.
Tôi kìm nén đến khó chịu, dứt khoát cũng không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, dù sao thì đó cũng là thứ ai cũng muốn!
“Em muốn anh!” Tôi chợt ngẩng đầu lên, kiễng chân hôn Tô Mộc.
Anh ấy quá cao, không cúi xuống thì tôi không hôn được, tôi liền dứt khoát lấy tay bám vào sau gáy anh ấy, dùng sức kéo đầu anh ấy xuống.
Tô Mộc hiển nhiên không ngờ tôi lại chủ động như vậy, có chút sửng sốt.
Có điều rất nhanh đã đổi khách thành chủ, tay cũng vòng qua sau lưng tôi, vừa hôn tôi vừa nói: “Nữ thần của anh coi đường chính là giường ngủ sao?”
“Trên đường cũng được, dù sao em không sợ.” Khóe miệng của tôi cũng nhếch lên cười, cố ý nói.
Tôi biết Tô Mộc là người sống từ hơn một trăm năm trước, tư tưởng tương đối bảo thủ, anh ấy chắc chắn sẽ không làm hành động gì quá khích ở trên đường đi.
Quả nhiên, Tô Mộc hung hăng đánh vào mông tôi một cái, mắng: “Sau khi thành thần lại được nước như vậy? Anh còn không thu thập được em! Đợi về nhà anh sẽ cho em biết cái gọi là dáng vẻ đàn bà nên có!”
Nói xong anh ấy buông tôi ra, kéo tôi đi về phía biệt thự Phùng Đông.
Tôi đã sớm nôn nóng, một khắc cũng không muốn chờ, liệu đưa tay vờn qua bụng anh ấy, nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy rồi dùng tốc độ nhanh nhất bay về căn biệt thự Phùng Đông.