Tôi đang rầu không biết đi đâu ăn, nghe vậy liền gật đầu một cái.
Giao tiên liền nắm lấy tay tôi chay, nó chạy rất nhanh, chưa được mấy bước thì hai chân tôi như đã bay lên khỏi mặt đất, bị nó lôi vào một con hẻm.
Vòng vèo qua mấy lần, chúng tôi giống như đã quay trở về khu phố cổ nơi có nhà Diệp gia, nơi này cũng là đường phố cổ xưa nhưng được sử dụng làm phố buôn bán, cũng là những tòa nhà kiểu tứ hợp viện nhưng so với Diệp gia thì hiện đại hơn nhiều, trên tường rào xây bằng gạch xanh có treo một ngọn đèn nhỏ có chữ: Nhà hàng Hoa Viên.
Ngoài cửa bày đầy hoa tươi, nhìn qua cánh cửa đang mở rộng vào trong có thể thấy bên trong bố trí rất đẹp, để đầy các chậu hoa đang nở, cảnh sắc hết sức ưu mỹ.
Đều nói khi phụ nữ thương tâm thì hoa tươi liền là liệu thuốc chữ tâm bệnh, ngột ngạt trong lòng tôi vô hình cũng giảm đi một chút. Cảm giác được tâm tình thay đổi của tôi, Giao tiên càng nhanh hơn, kéo tay tôi lôi đi vào.
Bên trong nhà hàng bán đồ ăn tây, là một số món ăn do chủ nhà hàng tự mình nghiên cứu, trong thực đơn đồ ăn bày biện đều rất đẹp, nhìn qua cũng khiến người ta thấy thèm thuồng. Chủ nhà hàng là một cô gái trẻ chừng ba mươi tối, vóc dáng rất đẹp, rất có khí chất, cũng rất thân thiện.
Thấy mắt tôi sưng đỏ, chủ nhà hàng nhận ra tôi vừa mới khóc liền bưng một ly kem tới, cười nói là quà tặng của nhà hàng.
Tôi cười lên một tiếng, trong nháy mắt sinh ra không ít hảo cảm với chủ nhà hàng. Dù sao bây giờ tôi đang có thẻ có một trăm ngàn tệ, cũng không thiếu tiền tiêu xài, liền dựa theo những món bày biện đẹp mắt trong thực đơn để gọi cho bớt tức giận, còn hỏi Giao tiên muốn ăn gì, tôi mời nó ăn cơm.
Giao tiên hiển nhiên tới là đặc biệt vì tôi, thấy tôi nói mời nó ăn cơm liền nháy mắt với tôi một cái, nói ngươi biết lão tử đây bình thường thích ăn quỷ nhất, có cái hôm nay vì muốn ngồi cùng Dương Dương nên miễn cưỡng ăn đồ ăn.
Vừa nói nó vừa liếc nhìn thực đơn, đối với bà chủ nói: Đem tất cả các món dùng gà làm nguyên liệu mang hết lên đây, anh thích ăn gà.