“Đường Dũng? May quá! Anh có thể tới? Mau giúp tôi xem một chút, Tô Mộc đây là bị làm sao, anh mau mau cứu anh ấy!” Lúc này giọng của Đường Dũng trong lòng tôi giống như tiếng nói của ông trời, là chú cứu thế vậy.
Đầu anh ta đã nhô lên khỏi mặt nước, toàn thân đang quẫy đạp cố gắng nổi lên, thấy tôi gọi anh ta liền hít sâu một hơi, hai cánh tay ở trong nước quờ mạnh khiến nước văng tung tóe.
Tôi nôn nóng muốn chết, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào hai chân của tôi đã có thể di chuyển, đi tới đi lui ở trên đài tế.
Nhưng không biết là Đường Dũng cố tình đối nghịch với tôi hay thế nào, tôi càng cuống cuồng thì anh ta càng đứng yên tại chỗ, mặc cho anh ta đập nước mạnh thế nào cũng không dịch chuyển về phía trước dù chỉ một chút.
Sau khi đập mấy cái, đầu Đường Dũng đột nhiên chìm xuống, ngoi lên một chút rồi lại chìm trong nước. Một hồi lâu tôi mới nghe được một âm thanh không rõ ràng: “Cứu mạng, anh lại quên cách bơi…”
Trời mẹ… tôi có thể chửi tục không?
Tôi gấp đến độ còn muốn giết người, phi người nhảy một cái vào trong nước, nhanh chóng bới đến chỗ Đường Dũng. Mới vừa đến gần anh ta một chút thì anh ta liền bám chặt lấy người tôi như vòi bạch tuộc, sau đó nằm trên người tôi, đầu miễn cưỡng ngoi lên trên mặt nước, miệng há to thở đốc.
Lúc này tôi đã không còn tâm tình mắng anh ta, gắng hết sức mang anh ta quay lại. Sau khi quay lại đài tế, tôi không kịp nghỉ ngơi mà lôi Đường Dũng đến trước mặt Tô Mộc, vội la lên: “Anh mau xem cho anh ấy, đột nhiên lại cứ như vậy, anh ấy bị làm sao?”
“Khụ khụ… Đương Dương, em đừng có gấp được không? Mạng Tô Mộc cũng là mạng, mạng của anh cũng là mạng mà. Vừa rồi suýt chút nữa chết chìm, từ từ đã.”