Tôi lắc đầu một cái, mới vừa rồi khi tôi dừng bước thì cảm giác đó liền biến mất không thấy khiến tôi bây giờ cũng không xác định được, có phải do tôi quá khẩn trương cho nên thuật sự xuất hiện ảo giác?
Ngay khi tôi còn đang do dự có muốn tiếp tục đi về phía trước hay không thì bên tai bỗng nhiên lại vang lên tiếng gió vù vù kia, hơn nữa lần này tôi cảm giác được rõ rệt một trận gió nóng ấm áp thổi vào bên trong tai tôi!
Tôi liền kêu Tô Mộc một tiếng, đồng thời giơ tay lên che tai lại. Lần này khẳng định không phải là ảo giác, cho dù thứ kia là cái gì thì tôi cứ đem che lại, nhốt nó vào trong lỗ tai, sau đó sẽ nghiên cứu xem rốt cuộc nó là thứ gì.
Tô Mộc cùng Giao tiên nghe tiếng kêu của tôi liền cùng bước tới, thấy tay tôi đang bụm chặt lỗ tai, sắc mặt Tô Mộc liền trầm xuống, âm khí vây quanh thân thể Đường Dũng cũng nhiều hơn một chút.
Anh ấy liền tới bên cạnh lỗ tai tôi, cảm thụ một chút khí tức xung quanh tai tôi, không phát hiện ra điều gì khác lạ liền thận trọng bảo tôi buông tay, đem thả thứ bên trong lỗ tai ra.
Lúc này tôi lo lắng muốn chết, toàn bộ cơ bắp đều cứng lại, rất sợ núp trong lỗ tai tôi là quái vật gì đó, trong long mạch lớn như vậy, chúng tôi lại có ba người, sao nó lại tìm tới mỗi mình tôi?
Cho dù sợ thì tôi vẫn làm theo lời Tô Mộc, tay từ từ nhấc ra khỏi tai.
Chờ đến khi tay vừa buông khỏi tai thì tiếng gió như thú kêu kia nháy mắt lại vang lên lần nữa.
Tô Mộc vẫn không có phản ứng gì, hiển nhiên không nghe được âm thanh kia, ngược lại Giao tiên đứng bên cạnh lại đột nhiên xông tới, trực tiếp nhảy đến bên trên một tấm đá, sau đó liền áp tai xuống phía dưới, hưng phấn nói: “Ôi trời, Dương Dương, là rồng ngâm!”
“Âm thanh kia chính là rồng ngâm, không nghĩ tới trong long mạch này lại vẫn cất giữ một con rồng sống, bây giờ chính là nó đang nói chuyện với ngươi!” Giao tiên kích động không còn khống chế được, giống như âm thanh kia là tiếng nói của tổ tông ông ta vậy.
Tôi còn chưa kịp phản ứng Tô Mộc đã mở miệng nói trước, hỏi Giao tiên rồng ngâm là ý gì? Có thể khiến thân thể tôi bị thương hay không? Còn có trong long mạch này có rồng thật sao?
“Nói nhảm, có rồng ngâm đương nhiên là có rồng thật sự. Ngươi không nghe được tiếng của rồng cũng rất bình thường, dẫu sao mặc dù ngươi lợi hại thì tu vi cũng chỉ là lệ quỷ mà thôi. Ta đây cũng tới lúc tu được ba trăm năm hóa thành thuồng luồng mới biết tới rồng ngâm, mặc dù Giao long chúng ta không được coi là rồng thực sự nhưng thực tế cũng đã bước vào ngưỡng cửa gọi là rồng, cũng hiểu biết ngôn ngữ của rồng một ít. Tiếng rồng ngâm vừa rồi có ý là… chính là…”
Vừa nói Giao tiên lại cà lăm, bây giờ ông ta quá hưng phấn, ánh mắt so với bình thường cũng mở to hơn rất nhiều, nhưng phai tới nửa ngày ông ta cũng chưa nói ra được ý chính.
Tôi liền nóng nảy, nói: “Rốt cuộc là ý gì, ông nói đi.”