Ông ta bị chặn lời cũng thấy được tôi đang gấp gáp, cười hềnh hệch nói: “Có, a không phải, không có. Thật ra thì tôi không có nhưng trong thôn chúng tôi có nhà có, cô muốn gấp như vậy thì tôi sẽ đưa cô tới nhà đó lấy, có điều tôi phải nói trước, đồng tiền hắn cất giữ là đồ cổ, giá cả có thể không dễ chịu…”
“Dễ chịu hay không dễ chịu cũng phải chờ xem lần này các người có sống sót được hay không rồi hãy nói.” Tôi tức giận nói.
Trước kia tôi đã có ấn tượng rất kém với lão Cửu này, bây giờ hắn còn giở trò khiến tôi liền có tâm tư muốn đánh người.
Lão Cửu bị tôi mắng mấy câu, mặt hiện lên vẻ lúng túng, cười xòa mấy tiếng rồi đưa nhanh tôi đi tới nhà của trưởng thôn.
Khi chạy đến thì trưởng thôn không có có ở nhà, chỉ có cháu trai khoảng bảy tám tuổi của ông ta.
Tôi cũng không thể chờ trưởng thôn trở lại, trực tiếp chạy vào trong nhà trưởng thôn tìm kiếm.
“A, sao cô chưa được người khác đồng ý đã lục lọi như vậy, nếu mất cái gì thì cô phải bồi thường.” Lão cửu cả kinh nói, có điều mặc dù miệng lão nói như vậy nhưng không có chút gì muốn ngăn cản tôi, còn đi theo tôi lục tìm.
Chẳng qua rõ ràng hắn không phải đang lục soát tiền cổ, cũng không biết hắn đang muốn tìm cái gì.
Trong lòng tôi rất sợ Giao tiên không chịu được, cũng không có tâm tư quản tới lão Cửu, chỉ mong chóng tăng nhanh động tác chân tay.
Tôi còn chưa tìm được đồng tiền thì từ cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, một người nông dân hơn năm mươi tuổi đang phăm phăm đi tới, cũng không biết nghe được tin từ đâu, vội la lên: “Các ngươi đang làm gì? Ban ngày ban mặt mà dám trộm đồ?”
Lão Cửu nghe vậy liền run cả người, động tác dừng lại, cũng nhìn về phía tôi một cái rồi cười khan nói: “Không phải đâu chú Thường, chú hiểu lầm rồi. Cháu là Cửu, sao có thể tới nhà chú trộm đồ. Đây là chuyên gia khảo cổ tới đây muốn tìm tiền cổ, cô ấy nói trong mộ xảy ra chuyện, nếu như không lấy được đồng tiền cổ nào thì toàn bộ người trong thôn chúng ta sẽ chết. Cháu nhớ toàn bộ đồ trong thôn tìm được đều mang tới giao cho chú Thúc cho nên mới mang cô ấy tới đây xem một chút.”
“Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì thế?” Người gọi là chú Thường kia nghe nói tôi là chuyên gia khảo cổ liền đổi giọng. Ông ta vừa trừng mắt nhìn lão Cửu vừa bước nhanh vào, đem cái rương vừa rồi tôi đang tìm đóng lại, nói: “Tôi không có đồ cổ gì cả, càng không có tiền cổ, các ngươi tìm lộn người rồi!”
Vừa nói ông ta còn trợn mắt hung ác nhìn lão Cửu.