Sau khi xuyên qua hai cái cửa thì sân sau cùng đã hiển lộ ở trước mắt.
“Tô gia Giang Minh, Tô Mộc con trai thứ hai của Tô Định tới thăm viếng!” Sau khi đến cái sân thứ ba thì Tô Mộc đọt nhiên dừng bước, hướng tới một gian nhà cách đó không xa hô lớn.
Cả viện đều trống rồng, đừng nói không có người, ngay cà hoa viên nhô nhô cũng không có, nhìn qua đìu hiu không chịu nổi, không biết thậm chí còn cho rằng đây đã là một ngôi nhà bỏ hoang.
Thế nhưng gạch xanh của ngôi nhà lại thấm ra một cảm giác rờn rợn, mặc dù trên nhà không có nửa phân âm khí nhưng khiến cho người có cảm giác bên trong rất nguy hiểm.
Mặc dù trong lòng tôi vẫn còn khó chịu Tô Mộc nhưng lúc này cũng khong nhịn được nuốt nước miếng một cái, yên lạng đi tới bên cạnh Tô Mộc, chủ động bám vào tay anh ấy.
Lỡ như một hồi gặp yêu ma quỷ quái gì, có Tô Mộc bên cạnh ít nhất anh ấy sẽ bảo vệ cho tôi.
Thấy được tôi lo lắng, Tô Mộc nghiêng đầu nhìn tôi một cái, nhoẻn miệng cười với tôi, ý bảo tôi buông lỏng
Có lẽ tôi đã quá quen với với cảnh này rồi, anh ấy càng biểu hiện không có gì thì thực tế lại càng nguy hiểm.
Tôi nhất thời thấy sợ hơn, tim đập thình thịch rất nhanh, giống như xung quanh đây đều quanh quẩn tiếng tim tôi đập vậy.
Sân vẫn yên tĩnh không có nửa tiếng vang.
Ngay khi tôi cho rằng trong căn phòng kia không có người thì một giọng già nua bỗng nhiên vang lên.
“Vào đi!”